Ác Nhân Thành Đôi

Chương 70 : Goá chồng trước khi cưới

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


Trang Thư Tình muốn cùng Thư Hàn nói nhiều hơn vềchuyện Trang Thư Cố,

thấy Bạch Chiêm một chút cũng không có ý rời đi, nàng liền dứt khoát

không nhìn đến hắn, đem lai lịch của Thư Cố kể rõ ràng.



Trước đó chưa có thương lượng về quyết định này với Thư Hàn, Trang Thư Tình cũng lo lắng hắn sẽ có khúc mắc.



Trang Thư Hàn an tĩnh nghe, trừ bỏ ánh mắt suy tư một chút, biểu tình cũng không có thay đổi gì.



” Về sau đệ sẽ chiếu cố tốt tiểu đệ đệ.”



Lời cam đoan này so với ngàn vạn lời khác càng có sức nặng hơn, lo lắng

trong lòng Trang Thư Tình không còn, xoa xoa đầu của hắn nói: “Yên tâm,

tỷ tỷ sẽ không bởi vì có thêm một đệ đệ màkhông thương đệ.”



tai của tiểu thiếu niên tuấn tú nhất thời đều đỏ.



Trong lòng vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, kỳ thực, hắn chính là lo lắng chuyện này.



”Hai ngày này trở về, Trang gia đối tốt với đệ không? Còn có người đó, có tới quấy rầy đệ không?”



”Sáng sớm hôm nay đệ mới nhìn thấy hắn, người của Bạch công tử không cho hắn có cơ hội đến gần đệ.”



”Thật tốt.” Trang Thư Tình nhíu mày nhìn về phía Bạch Chiêm, “Phải nên cảm tạ mới được.”



Bạch Chiêm nhíu mày, “Không bằng đổi phương thức cảm tạ khác được không?”



”Ví dụ như...”



”Ví dụ như đổi xưng hô đi, không cần công tử hay thiếu gia, gọi thân thiết một chút.”



”Bạch Chiêm?”



”Thiện.” Bạch Chiêm vỗ vỗ hai tay, “Gọi cái này đi.”



“...” Hô thẳng kỳ danh của người ta thật sự có thể? Trang Thư Tình có loại cảm giác nâng đá đè chân mình.



”Thư Hàn ngươi cũng đổi cách gọi đi. Nếu gọi một tiếng tỷ phu thì càng tốt.”



Trang Thư Hàn trả lời là đứng dậy, chạy lấy người.



Trang Thư Tình buồn cười.



Bất quá nghỉ tạm một lát, Trang Thư Tình liền phải đi thỉnh an các vị

trưởng bối. Đi hết một vòng đã đến thời gian dùng cơm chiều.



Bữa cơm này tất nhiên là ăn cùng với môt nhà Trang Trạch Dân.



Nam một bàn, nữ nhânmột bàn ở sau tấm bình phong.



Chu thị nghe trượng phu câu nệ nói lời khách khí xong, cũng không khỏi


Bên ngoài rất nhiều người đến.



Một căn phòng nhỏ mà tất cả mọi người đều đến, ngay cả Trang Bình Chí cũng không ngoại lệ.



Bạch Chiêm là ngoại nhân duy nhất, sau khi hắn thấy Trang Thư Tình rời

đi không bao lâu cũng liền đi theo, hắn nói, “Ta sẽ lo lắng nếu Thư Tình không ở dưới mí mắt của ta.”



Một câu nói như vậy, làm cho không người nào có thể cự tuyệt.



Không một người nói chuyện, ngay cả gạt nước mắt cũng không phát ra tiếng động.



Thế giới thanh tĩnh giống như chỉ còn lại một người đang ủy khuất kia, ai cũngchỉ có thể thương tâm, trầm mặc nghe tiếng khóc.



Giờ khắc này, nàng ở trong lòng muội muội nhỏ hơn nàng nhiều mà phát

tiết tất cả uất nghẹn của nàng, tất cả thê lương, sợ hãi cùng bất lực.



Bạch Chiêm nằm trên nóc nhà, ánh trăng bàng bạc phủ lên người hắn, khiến cho vẻ mặt hắn càng thêm tĩnh lặng.



Hắn đang suy nghĩ, lúc đó khi Thư Tình bị buộc đến đường cùng, có phải

nàng cũng khóc như vậy, nhưng hắn biết, lúc đó nhất định không có aian

ủi nàng, không có người nào xuất hiện để nàng dựa vào, nàng chỉ có thể

dựa vào chính mình, mang theo một thân thương tích, hao hết tâm tư trốn

tới Hội Nguyên Phủ.



Mà lúc này, nàng lại thành trụ cột của người khác.



Không biết bao lâu, tiếng khóc rốt cục dần dần yếu đi, chỉ chốc lát,

Trang Thư Tình bước ra, đối mặt với ánh mắt của mọi người ngoài sân nhìn nàng, “Đang ngủ.”



Chu thị vội vàng đi vào chiếu cố.



Trang Thư Lan cũng nhanh chóng theo vào, chân vượt qua ngưỡng cửa lại

lui về phía sau, trịnh trọng cúi đầu với với Trang Thư Tình, “Cám ơn

Thập Nhị tỷ, đại tỷ đã lâu rồi chưa có ngủ an ổn như vậy.”



Trang Thư Tình kéo nàng đứng lên, vén tóc mai ra sau tai nàng, “Muội là một muội muội tốt.”



trên mặt Trang Thư Lan có chút nóng, chạy chậm vào phòng.



”Được rồi, tất cả giải tán đi.” Nói vài đứa nhỏ về phòng, Trang Bình Chí vừa quay đầu lại nhìn thấy Bạch Chiêm từ trên nóc nhà nhảy xuống, rất

tự nhiên đem áo choàng cầm trong tay phủ lên người Tình nha đầu, da mặt

không khỏi có chút rút rút, “Một đường bôn ba, các ngươi cũng mệt mỏi

rồi, những chuyện này ngày mai lại nói, trở về nghỉ ngơi đi.”



”Vâng, tổ bá phụ nghỉ ngơi, Thư Tình cáo lui.”



--------