Ác Nhân Thành Đôi

Chương 73 : Thi cử

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


Rời khỏi Hồi Xuân Đường, Trang Thư Hàn liền hỏi, “Tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn cùng Cao đại phu mở y quán ở Hội Nguyên phủ?”



”Ta có chút tư tâm.” Trang Thư Tình không nói tỉ mỉ, “Cũng không có gì

quan trọng, đệ không cần suy nghĩ nhiều, tỷ tự có chủ ý, có muốn đi dạo

đâu đó trước khi trở về không?”



”Dạ không, chúng ta trở về đi.” Mặc dù sống nơi này gần mười năm, nhưng

chẳng có gì khiến hắn lưu luyến, Hội Nguyên phủ còn cho hắn cảm giác

thân thuộc hơn.



Khoa cử là chuyện thật đáng sợ, không chỉ làm thí sinh căng thẳng, còn khiến người nhà lo lắng không yên.



May mắn Trang Thư Tình từng trải qua kỳ thi tuyển sinh khủng bố kiếp trước, nên có chút kinh nghiệm.



Chưa tới giờ Dần (3g-5g sáng), vài căn phòng đã thắp thoáng ánh sáng ngọn đèn.



Cửa mở, người trong phòng bước ra.



”Mẫn tỷ tỷ, trời còn chưa sáng, tỷ đi ngủ đi.”



”Nơi nào còn có thể ngủ, hôm nay là ngày Thư Hàn đi thi, không được chậm trễ, tỷ đến phòng bếp giúp một tay.”



Thấy nàng tinh thần phấn chấn, Trang Thư Tình không ngăn cản, kiểm tra

cẩn thận những thứ cần thiết cho việc thi cử của Thư Hàn trong tay

Nguyệt Minh, xác định không có vấn đề mới an tâm.



Trước kia nàng là thí sinh, hiện tại là phụ huynh, vậy mà so với khi làm thí sinh còn khẩn trương hơn, không trách được mỗi kỳ thi tuyển đều rầm rộ như vậy.



”Trong trường thi ta để người đi chuẩn bị rồi, sẽ không ai gây khó dễ

cho đệ, vị trí cũng tốt nhất, đệ chỉ cần vào thi, không ai dám khiến đệ

chịu thiệt.” Bạch Chiêm lười biếng tựa vào tường nói, dáng vẻ chẳng khác chi không xương.



Có lời này, tâm tình Trang Thư Tình mới an ổn.



Nàng không dám xem nhẹ trí tuệ cổ nhân, càng hiểu những thứ đen tối

trong khoa cử, minh thương dể đỡ, ám tiễn khó phòng, có Bạch Chiêm sắp

xếp ổn thoả mọi thứ, nàng đã không cần lo trước lo sau.



”Đệ sẽ không khiến mọi người thất vọng.”



Bên ngoài trường thi, người đến, người đi không dứt, không khí rộn ràng

trong trật tự, từng gương mặt đều thật khẩn trương, lo lắng.



Thấy Trang Trạch Lương, Trang Thư Tình không cần nghĩ cũng biết, mục

đích của hắn quá rõ ràng, chỉ cần là nơi có thể biểu hiện, hắn sẽ không

bỏ lỡ.



Trang Thư Hàn không cho hắn cơ hội, nhìn thấy hắn đi tới chỗ mình liền mang theo bút nghiên bước vào trường thi.




”Đúng vậy, ta nếu cócon trai như vậy, sẽ yêu quý nó còn hơn bảo bối.”



Đủ loại âm thanh nghị luận lọt vào tai, Trang Trạch Lương tức giận nhưng lại bất lực không thể làm gì, ở lại chỉ để người ta mỉa mai, đành ôm

một bụng uất khí trở về nhà.



Trần Kiều Nương hiện cũng có chút khôn ngoan, thấy sắc mặt lão gia khó

coi, tránh còn tránh không kịp, đừng nói tới gần, giả vờ câm điếc, không hỏi nữa câu.



Trang Trạch Lương trực tiếp đi tới phòng mẫu thân.



Từ khi hai tỷ đệ đào tẩu, lão thái thái càng ít nói, đối với Trang Thư

Đình và Trang Thư Diệu cũng không thân cận như trước, nhưng nếu nói bà

hối hận, thật chẳng thể nhìn ra, cái nhìn vẫn gây gắt trước sau như một.



”Thế nào?”



”Đỗ đầu bảng.”



Lão thái thái mở to mắt, “ Không chịu thua kém so với ngươi.”



”Đúng vậy, đứa con này hơn hẳn nhi tử.” Lời Trang Trạch Lương đúng ra là chuyện đáng mừng, nhưng cố tình đứa con này lại không tiếp nhận người

phụ thân là hắn.



”Mẫu thân có chuyện muốn hỏi con.”



”Người hỏi đi.”



”Mẹ con Trần di nương trở về Khê Thủy trấn, đúng thật không phải do con bảo các nàng đi?”



”Không phải nương cho các nàng đi sao?” Lời vừa thốt ra khiến mẫu tử hai người đều thay đổi sắc mặt.



”Tốt, thật sự rất tốt, thủ đoạn này ta xem trước kia cũng đã sử dụng

không ít.” Lão thái thái hừ lạnh, “Mấy ngày nay ta đang suy nghĩ, làm

sao ta lại chán ghét Đổng thị như vậy, đúng là vừa nhìn liền cảm thấy

chướng mắt, hiện tại vẫn đang nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được nàng có điểm nào không thỏa đáng, còn có hai tỷ đệ kia, quy cũ nửa điểm không

thiếu, cũng chưa từng bất kính với ta, ta thế nào ngay cả lời nói ôn tồn cũng chưa nói, ngay cả vừa ý cũng chưa? Ừm! Con thử giải thích nghi

hoặc giùm ta.”



Trang Trạch Lương chợt nghĩ tới bản thân mình.



Hắn là từ lúc nào đã bắt đầu đâm dao lên ngực Uyển Như, lại còn xát muối lên vết thương ấy? Lục trong ký ức, thế nhưng tìm không ra hình ảnh ở

chung với hai tỷ đệ kia, tất cả đều là âm thanh mềm mại của Đình nhi gọi phụ thân, bộ dáng Diệu nhi đọc sách cho hắn nghe.



”Tỷ đệ bọn họ không nhận con, con hãy nói với bọn họ, cái nhà này, không thể cho phép chuyện đó xảy ra.” Lão thái thái đứng dậy, “ Một cái lão

thái bà như ta tự mình tới cửa xin lỗi, để ta xem bọn nó có thể quyết

tâm ngoan tuyệt đến đâu, Tình nha đầu nếu thông minh, nhất định sẽ không để đệ đệ đứng đầu bảng của nó chịu thanh danh bất hiếu.”