Ác Nhân Thành Đôi

Chương 75 : Hối! hận! quá!

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


Ba người đi ra ngoài, thì hai người bị nâng về, Trần Kiều Nương gấp đến độ cả người run lên, vội cho người đi mời đại phu, còn chưa tới kịp hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra thì lại nghe được hạ nhân đến bẩm báo Trang Thư

Diệu lại ngất đi.



”Sao lại thế này, không phải đều tốt lắm sao?”



Trần Kiều Nương lúc này cũng muốn ngất xỉu đi, mấy ngày trước Diệu Nhi

khổng hiểu làm sao luôn bị ngã xuống ngất đi, nhờ đại phu đến thì tìm

không ra được nguyên nhân chứng bệnh, nhưng mỗi ngày đều cảm thấy choáng váng, biện pháp gì đều đã dùng hết, các loại được liệu quý giá cũng

uống không ít, mắt thấy bệnh đã lắng được hai ngày, từ ngày hôm qua đến

hôm nay cũng chưa có phát bệnh, bây giờ sao lại...



”Còn thất thần làm gì, nhanh đi mời đại phu.”



Tiểu súc sinh Trang Thư Hàn kia trúng đầu bảng, ba người nhà mình lại

ngất đi, Trần Kiều Nương trực tiếp quy tội cho hắn, cảm thấy hai tỷ đệ

kia và mẹ con ba người các nàng trời sinh tương khắc, tốt nhất là cả đời cũng không cần có liên lụy, cả đời không qua lại với nhau, lợi ích gì

giúp đỡ cái gì nàng đều không cần.



Những thứ kia dù cho có đem đến nhiều lợi ích, cũng không thể so sánh được với bỉnh an của nhi tử và nữ nhi mình.



Nước mắt rơi xuống, đang muốn nói chuyện với lão gia, vừa nhấc mắt lại

thấy được sắc mặt lão gia lúc này nàng liền cảm thấy khiếp đảm, hai tiểu súc sinh kia làm thế nào lại chọc đến lão gia?



Trang Trạch Lương lại đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Kiều Nương, ánh mắt hung ác, hoàn toàn không có ôn nhu như quá khứ, “Sau khi Uyển Như chết, vì sao ngươi lại phải đối với tỷ đệ bọn họ như vậy? Cho

bọn hắn ăn cơm thừa canh cặn, để bọn họ quần áo rách rưới, ngươi là một

độc phụ, như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy, ngươi chỉ cần đối tốt với

con của Uyển Như chỉ bằng một hoặc hai phần so với Đình nhi và Diệu Nhi, thì hận ý của bọn họ sẽ không lớn như vậy. Độc phụ, độc phụ!”



Huyết sắc trên mặt Trần Kiều Nương nháy mắt mất hết, nhưng việc nàng

làm. Chẳng lẽ không phải do mẹ chồng và trượng phu không tiếng động mà

tiếp tục duy trì hay sao? Ở dưới cùng một mái hiên, bọn họ có sống được

tốt hay không, người làm phụ thân nếu như có tâm sao có thể không nhìn

thấy.



Hiện tại lại muốn đổ tất cả lên đầu nàng?



Cố gắng đứng lên lấy thêm dũng khí, Trần Kiều Nương nén giọng hỏi lại,“Lão gia, ngài nói lời này không cảm thấy rất vô lý hay sao? Ta làm hết

thảy những chuyện này là vì ai, ta là vì ai mà từ thê trở thành thiếp.

Tình nguyện đi theo người ta hơn mười năm, ta là vì ai!”



Trang Trạch Lương lười dây dưa cùng nàng.”Ta đi chiếu cố mẫu thân, Đình

nhi và Diệu Nhi ngươi hảo hảo chiếu cố, chờ khi Đình nhi tỉnh dậy, ngươi mau tiễn nàng đi.”



”Tiễn nàng? Đưa nàng đi đâu? Lão gia. Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, vì sao Đình nhi lại ngất xỉu, ngài còn muốn đưa nàng đi?”


không được cười nói: “Hẳn là hôm nay ta nên cho đệ ấy mặc một thân hồng

bào.”



”Sẽ có một ngày kia.” Hồng bào trên người, cưỡi ngựa hồi gia, chỉ cần

tiểu tử kia cố gắng, chưa hẳn là không đợi được có ngày như thế.



Một nhà Trang Trạch Lương kia vẫn phải chú ý, nếu bọn họ càng có nhiều

chủ ý đánh lên người Thư Hàn, thì Thư Hàn sẽ càng nỗ lực khiến cho bọn

họ hối hận đến chết.



Cửa lớn Trang gia được mở ra, Trang Trạch Dân dẫn một đám nam đinh trong nhà đang chờ ở dưới bậc.



Sau khi nhận được tin tức từ hôm qua, Trang Bình Chí liền tự mình đốc

thúc hạ nhân đem tất cả cửa, cầu thang, mỗi một chỗ đều tẩy rửa sạch sẽ, sáng sớm hôm nay đã lại quét dọn thêm một lần, ngay cả bụi cũng sờ

không thấy mới hài lòng gật đầu. Nghe động tĩnh càng ngày càng gần,

Trang Trạch Dân có chút đứng ngồi không yên.



Đỗ đầu, đứa nhỏ mười tuổi đỗ đầu bảng, nghe được tin tức này, cả đêm hắn không ngủ, buổi sáng khi đi thỉnh an phụ thân, nhìn vẻ mặt của phụ

thân nhìn như cũng giống như hắn.



Nhưng trong lòng hắn cũng lo lắng, chỉ sợ Thư Hàn còn quá nhỏ, tâm tư sẽ có chút tự kiêu, như vậy, về sau không thể thăng tiến, cứ như vậy tiền

đồ của hắn sẽ bị huỷ



Nhìn thiếu niên cưỡi ngựa đi tới. Thần thái của tiểu thiếu niên rất phấn khởi, ánh mắt lộ ra vẻ cao hứng, có tự tin, nhưng không có kiêu ngạo tự đắc, đứa nhỏ này, so với suy đoán của bọn hắn đều vượt xa hơn nhiều.



Trang Thư Hàn xoay người xuống ngựa, tiến lên ôm tay vái chào, “Đại bá, tiểu tử không có khiến ngài thất vọng.”



Trang Trạch Dân dùng sức vỗ vỗ vai hắn, vừa lòng không thôi, “Hảo hài

tử, làm tốt lắm, con thực sự đã giúp cho Trang gia chúng ta nở mặt nở

mày.”



Nhìn đến hai người đang từ trên xe ngựa bước xuống, Trang Trạch Dân lại vỗ vỗ bả vai hắn hai cái rồi đi qua.



”Ngày hôm qua đã báo tin vui đến gia tộc, cha rất cao hứng, nói thẳng ra chính Thư Hàn không chịu thua kém, sáng sớm đã giám sát mọi người thu

don từ đường, chờ đợi hai con.”



Đến bái từ đường cũng không có chuyện gì cho nữ nhân làm, Trang Thư Tình cười dịu dàng nói, “Vậy thì không trì hoãn, Thư Hàn, đệ mau theo đại

bá đi.”



”Ý tứ của tổ bá phụ ngươi là cũng muốn ngươi đi theo.”



Trang Thư Tình ngẩn người, chợt lắc đầu, “Tâm ý của tổ bá phụ và đại bá

con nhận, chỉ là không cần thiết phải làm như vậy, Thư Hàn là trưởng nam trong gia đình, có đệ ấy đi là đủ rồi.”