Ác Nhân Thành Đôi
Chương 80 : Khai phúc
Ngày đăng: 23:51 21/04/20
Trang Thư Tình nhìn nàng, “Các ngươi chỉ biết nhìn?”
Vẻ mặt Chu Châu xấu hổ, “Lúc đó trong cửa hàng còn có khách nhân khác,
Hướng chưởng quầy đang dẫn khách nhân đi đo kích cỡ, cùng lúc Từng Yến
cũng mang khách nhân đi xem dạng đồ thêu trong tú nương, một mình nô tỳ
đến ngăn cản không kịp.”
Lo lắng cho việc buôn bán có thể duy trì tốt, ba phần lợi nhuận hàng
tháng trong cửa hàng cũng khiến cho cả đời này của nàng không cần lo vì
tiền, chính vì vậy mà khách nhân mỗi ngày vào cửa hàng đều không ít,
nhưng lại không tuyển thêm người làm cũng vì vậy mà thành ra như hiện
tại.
Việc này thật đúng là không thể trách bọn họ được.
“Trước mắt ngươi cho ta biết tình huống của người kia như thế nào.”
Chu Châu thận trọng, nói ra lời cũng phải lưu ý, không cần suy nghĩ
nhiều nói: “Hai đao ở bụng, miệng vết thương không nhỏ, máu chảy rất
nhiều, vết thương như thế có thể khiến nàng ta chết vì mất máu quá
nhiều, nhưng may là Hướng Tả có biết chút ít y thuật, đã giúp nàng ta
cầm máu.”
Hướng Tả quả thật có biết chút y thuật, nhưng cũng chỉ có thể khiến cho
máu chảy chậm lại, dù là đại phu có dùng không ít thuốc cũng không thể
cầm được hết vết thương như thế.
Trang Thư Tình vừa vào phòng, mọi người ai cũng đến giúp người đang nằm dưới nền kia.
Nữ tử nghiêng đầu, có thể nhìn được nửa bên mặt, cho dù mặt nàng ta có
trắng như tờ giấy, bộ dáng suy yếu giống như tùy thời có thể tắt thở
nhưng nhìn thế nào cũng thật đẹp.
Nhưng khi nhìn đến nửa gương mặt kia, đều là nữ tử, trong lòng Trang Thư Tình cũng thầm nghĩ thật đáng tiếc.
Một đao này, kéo từ khóe mắt xuống dưới. Da thịt đều rách cả ra ngoài,
nhưng nếu như chăm sóc tốt lại thì cũng chỉ có thể khôi phục được phần
nào.
Đương nhiên, điều kiện trước hết là nàng ta phải còn sống.
Từng Yến mời đại phu đến đại khái là một người tuổi hơn bốn mươi. Nhìn
nàng tới gần miệng vết thương liền mở miệng tức giận, “Sao có thể lỗ
mãng như thế, ngươi...”
Chưa đợi hắn nói xong, Tam Tử liền mạnh mẽ mời hắn qua một bên.
Trang Thư Tình chỉ nhìn thoáng qua liền lắc đầu, “Bôi thuốc này cũng vô dụng, nam nhân đi ra ngoài. gọi Thanh Dương Tử vào.”
”Ta đến.”
Vừa dứt lời, Thanh Dương Tử mang hai cái rương trên lưng một trái một
phải bước nhanh tiến vào. Vẻ hưng phấn trên mặt thì khỏi nói.
”Những người không liên quan đi ra ngoài, đóng cửa.”
Đeo bao tay và khẩu trang, Trang Thư Tình cầm lấy kéo cắt một tiếng xiêm y gởi ra, không có xiêm y che lại. Miệng vết thương liền lộ rõ.
”Chậc, xuống tay thực ác.”
Trang Thư Tình tiếp nhận, đem thuốc rắc vào chỗ bị thương, một khi đã
khâu bụng lại thì không thể mở ra, chỉ có thể để cho miệng vết thương
chậm rã tự hấp thu, một khi Thanh Dương Tử chú tâm điều chế thuốc thì
được hiệu tuyệt đối không thể chê, đây là chỗ lớn nhất mà Trang Thư Tình dựa vào, bằng không chỉ có chút bản lãnh của nàng cơ bản là không có lá gan thực hành.
Nhưng lúc này người bị thương lại động đậy, thần trí còn chưa hồi phục, thân thể theo bản năng bắt đầu giãy dụa.
”Giữ nàng lại.”
Hổn hển cũng không đủ để hình dung bộ dáng lúc này của Thanh Dương Tử,
”Dùng lượng nhỏ.”
”Dù sao thì sao với việc không tỉnh lại còn tốt hơn.” Trang Thư Tình
ngược lại nhẹ nhàng thở ra, “Dùng sức đè nàng lại, ta muốn khâu miệng
vết thương.”
Chu Châu và Từng Yến mỗi người đè lại một bên, Nam Châu đè chân lại,
nhường người không thể động đậy, moi người đều tận lực cho Trang Thư
Tình một chút không gian, chỉ sợ ảnh hưởng đến nàng.
Thịt trên bụng không tự giác lay động, Trang Thư Tình coi như người
trước mắt đã chết, một kim hạ xuống không chút nào do dự, ngay cả âm
thanh ồn ào bên ngoài lúc này cũng không ảnh hưởng gì đến nàng.
”Vi mạch.”
”Thuốc.” Trang Thư Tình động tác nhanh hơn.
Thanh Dương Tử lại lấy một bình sứ từ trong hòm thuốc đổ ra hai viên thuốc đưa vào trong miệng nữ tử, thuốc vừa vào liền tan ra.
Lương Thành Nhạc lúc này đã ngã ngồi xuống đất, nhưng mắt lại nhìn chằm
chằm động tác của Trang Thư Tình không chớp một cái, hắn trị ngoại
thương, cũng chỉ dùng dược, hơn nữa còn có tay nghề bó xương gia truyền.
Nhưng dùng kim khâu miệng vết thương lại như vậy từ trước đến giờ là
chưa từng có, càng không cần nói đến chuyện rạch cho người bị thương một đao, đây rốt cuộc là cứu người hay là giết người?
Nhưng theo như hắn quan sát mạnh tượng, người bị bệnh cũng không không xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Hắn biết rõ, bằng khả năng của hắn chắc chắn không thể cứu được người
này về, nhưng cô nương này, không biết nàng từ đâu đến mà lại có thể...
cứu được.
Lại thanh lý bụng, không cần phân phó, Thanh Dương Tử mạt thượng một
tầng trong suốt thuốc mỡ, bất quá mấy hơi thời gian, thuốc mỡ lấy mắt
thường có thể thấy được tốc độ hấp thu, hắn lại vải lên một loại khác
thuốc bột.
Sau khi xử lý vết thương, tuy rằng suy yến nhưng đã ổn định, tinh thần
vẫn đang buộc chặt rốt cuộc cũng có thể buông xuống, vừa đứng dậy, người liền nghiêng sang một bện suýt nữa ngã xuống đất.
”Tiểu thư...” Bảo Châu nhanh tay đỡ lấy.
Trang Thư Tình cười khổ, “Chân đã tê rần.”
Nam Châu ý bảo Thanh Dương Tử giữ lấy chân người bị thương chân, bản thân lập tức đi qua xoa bóp cho tiểu thư nhà mình.