Ác Nô Tài

Chương 2 :

Ngày đăng: 11:49 18/04/20


Yến Vũ Không hé môi, muốn dùng răng nanh cắn đứt đầu lưỡi của Hàn Độc Cổ.



Nhưng Hàn Độc Cổ đã sớm nhìn ra ý đồ của Y, vội đưa một tay hướng về phía trước, thô bạo đè lại hàm dưới của Yến Vũ Không, bức bách hắn mở ra đôi môi để chính mình dễ dàng xâm chiếm nhấm nháp hương thơm vị ngọt.



Khẩu dịch chảy xuống bên môi, Yến Vũ Không không thể động đậy. Hắn tức giận giơ lên hai tay công kích, ngược lại lại bị Hàn Độc Cổ ép tới càng nhanh, thậm chí làm cho hắn cảm giác được dục vọng hạ lưu của Hàn Độc Cổ đang chậm rãi sưng lên.



“Phóng. . . Buông ra. . . ”



Yến Vũ Không vừa tức vừa giận, hắn dùng lực phản kích, lại làm cho thân thể hai người càng dính sát chặt chẽ.



Hàn Độc Cổ hôn được thuận thế càng thêm làm càn, hắn bắt lấy eo nhỏ của Yến Vũ Không, ra sức thiếp lại (thế mà càn à quá càn đi chứ).



Yến Vũ Không toàn thân run lên, bởi vì Hàn Độc Cổ lửa nóng cực đại đang cọ xát nửa thân dưới của hắn, cảm giác khác thường kia làm cho hắn ra sức vặn vẹo đứng lên, thầm nghĩ thoát ly giờ phút nguy hiểm này.



“Ta biết ngươi những năm gần đây ngươi đơn thân phòng trống, còn đang ở chờ ta. ” Hàn Độc Cổ thanh âm trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn thầm thì, ngữ điệu dẻo kẹo giống như bao ngoài kịch độc là lớp vỏ bọc đường.



Yến Vũ Không biến sắc, cứng ngắc né tránh: “Ngươi là đồ vô sỉ, ta hận không thể giết chết ngươi !”



“Ta nếu thật sự đã chết, chẳng phải là không còn ai an ủi ngươi, buổi tối sẽ thật tịch mịch sao?” Hàn Độc Cổ tiếng nói trầm thấp như rượu nguyên chất, phát ra trầm thấp nhuyễn miên tiếng cười.



Tiếng cười đó làm cho Yến Vũ Không càng cảm thấy nhục nhã, hận không thể đào ra tim hắn, xem là đỏ hay đen?



“Buông ra, buông. . . ”



Yến Vũ Không ra sức giãy dụa, Hàn Độc Cổ lại cố ý thả nhẹ lực đạo, làm cho hắn bởi vì giãy dụa dùng sức quá mức mà văng vào tường sau, truyền đến phịch một tiếng, xem ra nhất định phi thường đau đớn.



“Ha ha ha. . . ” Hàn Độc Cổ cao giọng bật cười, “Làm gì mà kích động như vậy? Ta thực nguyện ý buông ngươi ra, nhưng ngươi lại tự muốn bổ lên nơi cứng rắn nha. ”



“Câm mồm!” phía sau lưng Yến Vũ Không bởi vì dùng sức đánh lên vách tường mà đau đớn không thôi, khuôn mặt tú lệ đỏ lên, đau đớn làm cho hỏa tức trong hắn càng mãnh liệt.



Hàn Độc Cổ dùng hai tay khoát lên trên tường, đem Yến Vũ Không vây lại giữa vách tường cùng thân thể rắn chắc của hắn; tuy rằng không có lần nữa đụng chạm vào thân thể hắn, nhưng ý tứ đe dọa hàm xúc không cần nói cũng biết.



“Yến gia gần đây thiếu hụt không ít, nghe nói chỉ còn buôn vải, hiệu đồ cổ, hiệu cầm đồ là còn có chút lợi nhuận, ta cũng vừa muốn đưa tơ lụa Giang Tô của ta đi bán, ngươi có nghĩ cùng ta hợp tác?”



“Chết cũng đừng mơ. ” Yến Vũ Không trừng mắt liếc hắn một cái.



Hàn Độc Cổ cười khẽ, “đừng mau chóng quyết định như vậy, ta biết ngươi đối với ý ta cũng không thật tinh thông, nhưng đồ ngươi dùng gia cụ, bãi sức, quần áo mặc trên người, xứng sức, cảnh thượng mang ngọc sức, châu báu, trên tay mang nhẫn, mỹ ngọc, tất cả đều có thể nói là tuyệt hảo, ngay cả kinh thành đối ngọc thạch, phục sức lão hành gia, ở trước mặt ngươi cũng không dám khoe khoang, không bằng chúng ta đến hợp tác đi. ”



“Ta đã nói rồi, chết cũng đừng mơ tưởng!”
Đại chưởng quỹ không dám bức đến cùng, dù sao hắn vẫn là chủ tử, đành phải thu lại sổ sách, xoay người lui ra.



Một tháng sau tình hình vẫn không cải thiện, Hàn Độc Cổ muốn cùng phong gia kết minh đồn đãi khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong Yến gia *** những tiểu nhị chưa kí khế ước đã rời đi phân nửa, phần lớn hướng phong gia mà đi, khắp kinh thành đều đồn đãi chuyện kinh doanh của Yến gia sắp không được.



Loại này tiếng xấu đồn xa như vậy, đương nhiên càng không có ai thèm đến cửa hàng Yến gia.



Hơn nữa Yến Vũ Không từ trước đến nay cao ngạo, lạnh như băng, cùng không ít người kết hiềm khích, cho nên càng nhiều người vui sướng khi hắn gặp họa, sau lưng người bịa đặt càng nhiều, nhất thời tôi tớ Yến gia cũng có không ít người nghĩ muốn rời đi, làm cho Yến Vũ Không không thể không nhìn thẳng vào mấy vấn đề này.



Trên bàn chất đầy kì trân dị bảo đều là Yến gia cổ vật, ngọc thạch trong *** là cực phẩm tốt nhất, đại chưởng quỹ nhè nhẹ đặt lên bàn, để cho Yến Vũ Không kiểm tra.



“Thiếu gia, ngài cảm thấy được loại nào làm lễ vật gặp mặt là tốt nhất?”



Yến Vũ Không tùy tay đem so với viên hồng ngọc to như quả trứng chim, “Chọn cái này đi đi. ”



Đại chưởng quỹ cẩn thận đem gói, bỏ vào hộp gấm, nhỏ giọng cung kính nói: “Ta đã phân phó người đưa thư đến Hàn thiếu gia, nói chúng ta giờ này qua chào hắn, thiếu gia, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi đi. ”



Yến Vũ Không đứng dậy, tình thế cấp bách làm cho hắn cho dù không muốn hướng Hàn Độc Cổ cúi đầu cũng không được.



Mà đại chưởng quỹ đối Hàn Độc Cổ cũng không gọi cả họ cùng tên mà đổi thành Hàn thiếu gia, tựa hồ đã muốn nói rõ Yến gia phải hướng Hàn Độc Cổ cúi đầu là chuyện thực.



Hàn gia mua lại một khu nhà cao cấp vốn của quan lại, tuy rằng mua khi lụi bại, nhưng sau khi hắn tu sửa, đã muốn biến thành biệt quán của Hàn Độc Cổ ở kinh thành, kiến trúc huy hoàng rực rỡ.



Yến Vũ Không đi đến thấy không kìm giọng: “Thô tục. ”



Đại chưởng quỹ cũng nghe qua thiếu gia nhà mình nói gì đó, sắc mặt hơi cương, đến lúc tiểu phó cũng nghe thấy được, hắn trợn mắt nhìn về phía Yến Vũ Không.



“Lời ta nói chính là lời nói thật, hắn có gì mà sợ? Cho dù Hàn Độc Cổ ở trước mặt ta, ta cũng nói như vậy. ”



“Ngươi nếu ghét bỏ, thì sớm trở về. ” Hắn không kiềm chế được giọng nói thập phần lớn tiếng, nếu không phải tổng quản của Hàn gia nhắc hắn chớ có lên tiếng, chỉ sợ hắn còn nói được càng nhiều.



Đại chưởng quỹ khẽ kéo tay áo Yến Vũ Không, “Thiếu gia, chúng ta có việc phải cầu người, xin ngài không cần sinh sự . ”



Đây cũng là lý do vì sao Yến Vũ Không nhân duyên không tốt, hắn nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, biểu tình lại lạnh lùng, tuy rằng không có ác ý, nhưng chỉ cần cái khuôn mặt băng lãnh cũng đủ để làm người ta hiểu lầm; nếu hắn sẵn tâm khiêu khích, chỉ sợ càng dễ dàng khiến người khác tức giận.



Đại chưởng quỹ không dám nói nữa, sợ hắn lại càng nói lời càng khó nghe, đành phải cầm hộp gấm hướng đại sảnh đi tới, cùng lúc cũng hiểu được việc này không có khả năng thành công quá.



Bởi vì thiếu gia tự cao tự đại, Hàn Độc Cổ không thích bị khinh bỉ, càng không nhất định phải cùng Yến gia hợp tác, thiếu gia như vậy chỉ khiến Hàn Độc Cổ thêm khó coi, tuy rằng mặt mũi đẹp, nhưng chỉ được cái vỏ, Yến gia mà khuynh bại, thì còn gì để đắc ý .