Ác Nô Tài

Chương 3 :

Ngày đăng: 11:49 18/04/20


Đi vào phòng, đã thấy Hàn Độc Cổ ngồi chờ tại chủ vị trong sảnh.



Đại chưởng quỹ từ trước đến nay ở trong *** bận rộn, chưa bao giờ gặp qua Hàn Độc Cổ lúc còn là nô bộc Yến gia, bởi vậy cho đến giờ phút này mới lần đầu gặp mặt Hàn Độc Cổ.



Hàn Độc Cổ nhẹ nhàng phất tay, cho tổng quản cùng tiểu phó cũng rời phòng, một tiểu tì áo xanh tiến lên dâng trà, Yến Vũ Không mới uống một ngụm, đã liền phun ra.



“Đây là cái loại trà gì? Mùi tựa như nữ tử cố ý tao thủ lộng tư, khó uống đã chết. ”



Đại chưởng quỹ cũng không biết là trà có cái gì không ổn, chỉ cảm thấy hương trà hơi đậm, hắn cho là Yến Vũ Không đang cố bới lông tìm vết, sợ tới mức sắc mặt tối sầm, thiếu chút nữa chân cũng nhuyễn.



Xem ra hôm nay nói chuyện hợp tác thật không có khả năng, không khéo còn bị người ta đem đuổi ra khỏi cửa mà.



Hàn Độc Cổ nghe Yến Vũ Không nói khó nghe, nhưng sắc mặt cũng không đổi biến, chỉ thản nhiên nói: “Phân phó tổng quản, nói quản lý trà thương, có gan lấy loại trà này lừa gạt ta, nếu còn muốn theo ta buôn bán, bảo hắn trước lừa được Yến gia thiếu gia đã rồi hẵng bàn, châm trà mới lại đây. ”



Lại đưa lên trà mới, đại chưởng quỹ cảm thấy được mùi thơm ngát tràn ngập mũi, Yến Vũ Không buông bát trà lại mở miệng .



“Chẳng lẽ ngươi chỉ có loại trà độc này để đãi khách sao?”



“Trà này có cái gì không tốt?”



Yến Vũ Không trừng mắt nhìn Hàn Độc Cổ, “Đây không phải trà hương, là mùi của hương liệu rẻ tiền trộn vào, nghe thì tuy thơm, nhưng chỉ có thể lừa được những người không biết gì, người kém trà nghệ cũng biết loại trà này uống vào ảnh hưởng tới giọng nói, hơn nữa sau khi uống xong còn làm miệng khô lưỡi khô, như thế mà còn không gọi là trà độc sao?”



Hàn Độc Cổ nghe hắn nói như vậy cũng hiểu được, khẽ gật đầu, “Vậy thỉnh yến thiếu gia cùng đại chưởng quỹ tới nơi này. ”



Hàn Độc Cổ dẫn bọn họ tiến vào một gian tiểu thất, bên trong chứa đựng vô số loại trà lá.



“Yến thiếu gia, những loại trà này, ngươi cảm thấy loại nào thì coi được ?”



Đại chưởng quỹ không hiểu Hàn Độc Cổ đang muốn làm cái gì, chỉ thấy Yến Vũ Không không hề lo lắng, đưa trà lên ngửi, còn cẩn thận quan sát hình dạng lá trà cùng độ cứng mềm.



Bọn họ một người thấp giọng nói, một người thấp giọng hỏi, Hàn Độc Cổ cầm vôi trên tay , nếu Yến Vũ Không nói câu được, hắn liền lấy làm ký hiệu.



Ngửi được trăm loại trà, cũng đã qua một canh giờ, hai người cũng không thấy kém sắc, chỉ có đại chưởng quỹ đang cầm hộp gấm, có chút mệt mỏi.



“Loại trà này được cho là cực phẩm. ”



Yến Vũ Không chỉ một loại trà, lá trà rất nhỏ, lại mỏng, mịn, tựa như làm từ bạch ngọc.



Hàn Độc Cổ cũng không tiếc rẻ đem lá trà bỏ vào ấm, phái tiểu tỳ mang đi châm nước, ba người mới trở lại đại sảnh uống trà.



Lúc này Yến Vũ Không uống mới vừa lòng với trà phẩm, hắn cũng không chê bai, ghét bỏ như vừa rồi.



Đại chưởng quỹ không thông hiểu về trà, nhưng loại trà này mới uống vào thì đắng, nhưng vừa vào họng đã có vị ngọt thanh tràn khắp cổ miệng, trách không được thiếu gia nói đây là hàng cao cấp, hắn cả đời cũng chưa từng uống qua loại trà này, xem ra chỉ có thông thạo như thiếu gia mới hiểu hết giá trị chân chính của loại trà này.



Uống trà xong một hồi, Yến Vũ Không vẫn không lên tiếng, đại chưởng quỹ cũng hiểu được cá tính của hắn không có khả năng chịu nhục, vội đứng dậy đem hộp gấm lên trước.



“Hàn thiếu gia, đây là cực phẩm đích thân thiếu gia nhà ta chọn ra từ trong ***, muốn tặng cho ngài , ngài cũng biết chúng ta lần này tới là muốn nói chuyện hợp tác. . . ”



Không đợi đại chưởng quỹ nói xong, Hàn Độc Cổ liền ngăn lại không cho hắn nói thêm gì nữa.



“Đại chưởng quỹ, không phải ta cố làm bộ làm tịch, mà là Phong gia bàn cho ta rất nhiều điều kiện có lợi, ta thật sự nhìn không ra Yến gia có thể xuất ra điều kiện gì hậu đãi hơn?”



“Không biết họ đưa ra điều kiện gì?”



“Chia ta một nửa lợi nhuận, mặt tiền cửa hàng, tiểu nhị đều là bọn họ lo, ta chỉ phải ngồi ở nhà, mà có thể lấy đến một nửa lợi nhuận. ”
Hắn không nghĩ rằng Hàn Độc Cổ đưa ra điều kiện là phải cưới biểu muội của hắn, hắn biết chính mình vì loại sự tình này mà thương tâm cũng không nói nên lời, nhưng chả lẽ Hàn Độc Cổ lại thèm cùng hắn thành thân sao?



Nhưng thật ra hôn sự kinh hỉ này cũng làm hắn vui mừng chút ít ? Có thể cùng người trong lòng mình kết thân, tiếp xúc, hắn mong nhớ ngày đêm a!



“Hắn là muốn trêu đùa ta, ta có thể chịu đựng như thế thật sao?”



Lúc trước hôn môi ôm ấp dư âm còn làm cho hắn nửa đêm mất ngủ, thân thể phát lạnh, chỉ muốn có Hàn Độc Cổ ở bên người bao bọc lấy hắn; nhưng đối với tình huống hôm nay xem ra Hàn Độc Cổ căn bản chỉ là trêu đùa hắn mà thôi.



Là hắn quá mức ngu xuẩn, mới có thể xem nụ hôn kia là chân thật.



Đại chưởng quỹ đầu đầy mồ hôi nóng, từ khi hắn đem ý đồ đến nói rõ ràng ra, Hàn Độc Cổ vẫn không nói chuyện, chỉ ngồi uống trà nóng, đại chưởng quỹ không biết hắn tâm ý thế nào, lại thêm vài lời.



“Biểu tiểu thư còn nhỏ đã chịu tang cha, hai năm sau lại chịu tang mẹ, cho nên nhu thuận nghe lời, có thể nói là nữ tử điển phạm, có thể lấy được biểu tiểu thư người nhất định hạnh phúc. ”



Hàn Độc Cổ chung quy không có đáp lời, vẫn nhẹ uống trà nóng, ánh mắt hướng chỗ đại chưởng quỹ.



Ánh mắt sắc bén của hắn làm cho đại chưởng quỹ đứng ngồi không yên.



“Nhu thuận nghe lời không phải là loại người ta muốn, ta muốn chính là cái loại thật dã lại, bất kính . . . ”



Chén trà trong tay đại chưởng quỹ thiếu chút nữa là rơi xuống đất, chưa từng nghe qua có người muốn kết hôn với thê tử không nghe lời không nhu thuận, lại dã man, nghe như là mấy cô nương điêu ngoa thô tục chốn thanh lâu a!



“Nhưng biểu tiểu thư thật sự là đối tượng kết thân rất tốt. ”



“Ta đây không có hứng thú, ta chỉ thích cái loại dã lại bất kính, còn cố tình giả vờ cứng rắn thấy việc gì cũng không động tâm, khí chất băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần. ”



Hắn là đang nói ai ? Như thế nào nói thái quá? Đại chưởng quỹ nghe một chút cũng không hiểu.



Đại chưởng quỹ càng nghe càng đổ mồ hôi, khăn mặt đều ướt đẫm , căn bản là không rõ giai nhân Hàn Độc Cổ muốn là người nào, trong nhà trừ bỏ biểu tiểu thư xinh đẹp vang danh ra, cũng không có nữ nhân nào trông được hơn.



Hắn càng nghe càng thấy mơ hồ thiếu nước trực tiếp thốt lên hỏi y rốt cuộc muốn người nào!(ai cũng hiểu chỉ 2 người ko hiểu)



“Hàn thiếu gia. . . ”



Hàn Độc Cổ cắt ngang lời hắn, hỏi hành tung của Yến Vũ Không.



“Yến thiếu gia nhà các ngươi đâu?”



“Thiếu gia đang ở nhà nghỉ ngơi. ” Đại chưởng quỹ lập tức trả lời, này cũng là lời nói thật, Yến Vũ Không sáng nay tinh thần không tốt, xem ra bắt hắn buông tha cho biểu tiểu thư, phải hạ rất quyết tâm rất lớn.



“Là hắn phái ngươi tới cầu hôn sao?”câu hỏi Hàn Độc Cổ mang thập phần lãnh khí.



“Phải “



Chả lẽ biểu tiểu thư không phải là giai nhân Hàn Độc Cổ nói sao? nếu hắn đã đoán sai, vậy Hàn Độc Cổ rốt cuộc muốn ai?



Hàn Độc Cổ đứng lên, mặc dù chưa nói tiễn khách, nhưng vốn thân hình hắn cao lớn, nhất thời đứng lên, nâng mi trợn mắt, cũng đủ làm người ta hoảng sợ; liền ngay cả kinh nghiệm ứng phó rộng rãi như đại chưởng quỹ, cũng không tự chủ được mà toàn thân run lên.



“Buổi tối gọi thiếu gia nhà ngươi đến Hương hoa quán gặp ta, nếu mà không tới đó, dự án hợp tác vĩnh viễn không cần nhắc lại. ” Hàn Độc Cổ hạ giọng, lạnh lùng nói, “Còn có, ta muốn hắn phải đến một mình , nếu là có người dẫn hắn lại đây, cũng đừng nghĩ đến muốn hợp tác. ”



“Hoa, hương hoa quán?” Đại chưởng quỹ lắp bắp kinh hãi, “Hàn thiếu gia, đó là kỹ viện a! Thiếu gia nhà ta từ trước đến nay không giao thiệp với loại địa phương này . ”



Hàn Độc Cổ lạnh lùng chăm chú nhìn vào đại chưởng quỹ, “Ta biết, cho nên ta mới muốn hắn đến. ”