Ác Nô Tài

Chương 6 :

Ngày đăng: 11:49 18/04/20


Hàn Độc Cổ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Thương phố của ta phần lớn là bán các loại hàng tạp hóa bình thường từ nam ra bắc, có vài nhà ăn tửu quán, hàng đồ chơi vân vân vật dụng hàng ngày này nọ, đó là những đồ vật người thường náo nhiệt thích mua , ta muốn ở thương phố của ngươi bán chút vật phẩm giá cao chỉ có quan to quý nhân mới mua được, giống như tơ lụa, cổ vật, ngọc thạch, hương phấn, còn có lá trà. Những loại này chỉ quan to quý nhân mới hiểu hàng, ta chỉ rành tơ lụa, cái khác đều không am hiểu; nếu bán ra hàng kém chất lượng, rất nhanh sẽ mất chữ tín, khách nhân làm sao muốn đến cửa?”



Hắn đem ánh mắt đảo qua hướng Yến Vũ Không đoạn nói, “Chính là yến thiếu gia lại cực giỏi mấy thứ này. ”



“Ý của ngươi là, muốn mượn cái nhìn thiếu gia cùng khả năng giám định để chấn hưng thương phố?”



Hàn Độc Cổ gật đầu, “Chính là cái này , xin thỉnh yến thiếu gia ba ngày theo ta đi ra ngoài cùng thương nhân buôn bán, thậm chí đến chỗ ta xem xét đồ vật này nọ; đương nhiên, ta cam đoan, có thứ gì tốt, chỉ cần yến thiếu gia muốn, ta tuyệt đối không nói hai lời liền cấp Yến thiếu gia dùng. ”



Này dù nói như thế nào vẫn là Yến gia có lợi, Yến Vũ Không chỉ cần nhìn một cái, nếm thử qua, bình luận tốt xấu, chẳng những có thể khôi phục vinh quang Yến gia ngày xưa , mà còn đem tiền tài cuồn cuộn vào cửa.



“Hàn thiếu gia, ngài thật sự rất khẳng khái hào phóng a!” Đại chưởng quỹ nịnh bợ mà nói, giọng ngon ngọt cực kỳ.



Hàn Độc Cổ cười nói: “Chỉ cần có được Yến thiếu gia giúp đỡ, chúng ta hai nhà đều vui vẻ, có tiền mọi người cùng kiếm, được vậy chúng ta ở kinh thành nhất định có thể đại phát tài . ”



“Là, là, hàn thiếu gia nói đích thực đúng. ”



Nói đến đây, Hàn Độc Cổ lại đứng lên, “Yến thiếu gia, ta vừa mới nhập thêm một khối hàng hóa kì lạ, muốn người đến chỗ ta nhìn xem, ngươi hiện tại có rảnh sao?”



“Ân, kia thiếu gia ngài liền đi xem đi. ” Hiện tại nên thuận theo ý Hàn Độc Cổ.



Yến Vũ Không đứng lên, “được, dù sao ta cũng không có việc, liền đi xem đi. ”



Hàn Độc Cổ thập phần săn sóc, đã muốn mướn nhuyễn kiệu hạng nhất ở bên ngoài chờ Yến Vũ Không, xem ra hắn đã sớm tính toán Yến Vũ Không không có khả năng cự tuyệt.



Tiến tới Hàn gia, Hàn Độc Cổ chuyển vào mật thất, bên trong tiểu thất tràn ngập đủ các mùi hương kì lạ, Hàn Độc Cổ để vào bên trong muôn hình muôn vẻ các loại dược bình nho nhỏ, mùi hương chính là theo những dược bình này truyền ra ngoài.



“Chính là nhũng cái này phải thỉnh yến thiếu gia bình luận . ”



Mở ra dược bình thứ nhất, bên trong đều là thuốc bột, cũng rõ thành phần gồm những cái gì, chỉ cảm thấy hương khí nồng đậm, ngửi lâu có điểm váng đầu hoa mắt.



Yến Vũ Không đối với dược liệu cũng không phải người trong nghề, loại này vốn không thuộc phạm vi của y liền hỏi. ”Đây là thuốc Đông y sao?”



Hàn Độc Cổ gật đầu cười nói: “Đúng vậy, yến thiếu gia, nhưng đây cũng là một loại phấn thơm, đặt trong lò dùng để thắp hương. Ngươi giúp ta ngửi hương khí của chúng, xem bình nào là loại tốt nhất. ”



Yến Vũ Không ngửi qua vài cái dược bình, có mùi thường thường, cũng có mùi cực sang, không biết có phải là do trong mật thất âm u ít gió, y vốn người không lưu hãn thế mà bắt đầu chảy mồ hôi thật nhiều .



“Như thế nào, nhìn ra manh mối gì sao?”



Hàn Độc Cổ đi lại thật gần, khi hỏi hơi thở còn phảng phất ở sau gáy y, làm cho lông tơ sau gáy Yến Vũ Không dựng thẳng lên, y muốn sờ, lại cảm thấy trong lòng bàn tay tràn ngập mồ hôi, vừa quay đầu lại, đã thấy Hàn Độc Cổ ánh mắt sáng ngời nhìn y chăm chú, người lại dựa vào quá gần, cơ hồ muốn dán vào trên lưng Yến Vũ Không.



“Ngươi cảm thấy được loại nào là tốt nhất?”



“Na. . . Nào là loại tốt nhất?” Yến Vũ Không đầu óc trống rỗng, ngây ngốc lặp lại lời Hàn Độc Cổ nói.



Phía sau lưng y hiện dán chặt vào trước ngực người phía sau, nếu không phải còn có chút tự chủ , chỉ sợ y đã quay lại ôm lấy Hàn Độc Cổ. Chỉ có điều phải tự khống chế dục vọng bản thân cũng đã làm cho y kiệt sức, đâu còn hơi quan tâm loại nào dược bình là tốt nhất.



Theo lý thuyết, Yến Vũ Không đối với mùi hương cực kì mẫn cảm, mới uống, ngửi có thể cho ra lá trà tốt xấu, phân cho ra thượng phẩm dục hương; nhưng nơi này hương khí lại hỗn tạp, làm cho y ngửi xong thì toàn thân khô nóng, miệng lưỡi cũng khô khan.



Hàn Độc Cổ tay phải đặt lên tay y, thanh âm mềm mại ghé vào lỗ tai y nhẹ thở, làm tê dại thần kinh Yến Vũ Không, nơi bị hắn đụng tới nóng rực tựa như có lửa thiêu đốt.


“Đây là đối với ta trả thù đi? Trả thù ta năm năm trước đối xử độc ác với ngươi, cho nên ngươi mới đối với ta như vậy. . . ” Yến Vũ Không thanh âm thật thấp đủ cho mơ hồ nghe không rõ.



Hàn Độc Cổ quay về nằm trên giường, trả lời vẫn như cũ thập phần hào phóng: “Nếu ngươi muốn nghĩ như vậy, thì cứ cho là vậy đi. ”



Yến Vũ Không lại tức giận đến, rốt cuộc chịu không nổi loại thái độ vô tâm không rõ ràng này của hắn; hai người như vậy tính cái gì, hắn dụng tâm làm cái gì?



“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ngươi nói a, ta thừa nhận ta thích ngươi, khổ luyến ngươi, là tự ta có bệnh, nhưng ngươi vì cái gì phải đối với ta như vậy?”



“Ta chẳng qua là hoàn thành nguyện vọng năm năm trước của ngươi, có cái gì không tốt sao?”



Hàn Độc Cổ trả lời thanh âm mang theo điểm lãnh, cũng có chút điên cuồng.



Yến Vũ Không che mặt lại, kia một hồi chuyện cũ, mỗi khi làm cho hắn nửa đêm canh ba hồi tưởng lại, đều thật khó có thể đối mặt.



Khi Yến Vũ Không mười bốn tuổi, đã muốn yêu Hàn Độc Cổ đến nông nỗi không thể tự kềm chế , chỉ cần thấy hắn cùng tỳ nữ nói chuyện phiếm, y liền buồn bực không thôi.



Ngày ấy khí hậu rét lạnh, hắn mượn cớ muốn nói chuyện của mình, kêu Hàn Độc Cổ vào phòng riêng sửa sang lại đồ vật này nọ.



Yến Vũ Không biết chính mình rất đẹp, so với các cô nương bình thường còn muốn hơn; nhưng y không phải cô nương, mà là cái nam nhi, cả đời cũng không có khả năng như đại cô nương như hoa như ngọc . Y sợ thời điểm chính mình lớn thêm một chút, nam tính biểu hiện lại càng rõ ràng , bản thân cũng sẽ không còn như vậy giống nữ tử; mà Hàn Độc Cổ là nam tử bình thường, đương nhiên là yêu thích có nữ tử làm bạn.



Y rốt cuộc không nhịn nổi tình ý mấy năm liền tích trứ, hơn nữa Hàn Độc Cổ hai năm lại đây ngày càng thêm anh tuấn, lớn thêm một chút, nhất định sẽ trưởng thành một nam tử hán ngọc thụ lâm phong .



Cũng bởi vì như thế, Yến Vũ Không tâm tình lo được lo mất càng ngày càng nghiêm trọng, tỳ nữ thực yêu tìm Hàn Độc Cổ nói chuyện, nhìn Hàn Độc Cổ ánh mắt cũng tràn ngập ái mộ đáp lại, Y ghen tị đến nước muốn mất đi lý trí.



Ngày ấy, Yến Vũ Không ở trong phòng cởi quần áo muốn Hàn Độc Cổ ôm y, Hàn Độc Cổ lại không chịu.



Y liên tiếp cưỡng bức, dụ dỗ Hàn Độc Cổ vẫn cương quyết không theo.



Bi thương cùng ghen tị, còn có thống khổ cuồn cuộn không dứt , làm cho Yến Vũ Không làm ra chuyện hối hận cả đời.



Đối với sự cự tuyệt của Hàn Độc Cổ , y không chỉ thất bại, lại càng thêm hận, hận bản thân là nam tử, lại càng hận Hàn Độc Cổ cự tuyệt y.



Y đem Hàn Độc Cổ đánh đến chết khiếp, sau đó sai người đem hắn vứt trên nền đất hoang phủ đầy băng tuyết.



Chưa tới, đầy một cái canh giờ y liền hối hận không thôi, vội vàng sai người đi tìm Hàn Độc Cổ, nhưng cũng không còn thấy bóng dáng hắn.



Không thấy bóng dáng ít nhất cũng cho biết hắn còn chưa chết, nhưng nội tâm Yến Vũ Không lại càng thêm mất mát thống khổ, y biết chính mình không bao giờ … nữa có thể có được tình yêu của Hàn Độc Cổ.



Ai mà có thể yêu kẻ đem chính mình đánh đến suýt chết, lại còn nhẫn tâm vứt ở ven đường?



Hàn Độc Cổ lúc sau phát tài trở lại kinh thành, trừ bỏ trả thù đối với y ra, không còn khả năng khác.



Hắn nhất định biết chính mình vẫn còn yêu hắn, cho nên mới bừa bãi ôm y, sau đó lại cưới biểu muội của y, muốn cho y phải thương lòng mà khó chịu.



Bị Hàn Độc Cổ ôm qua, quen thuộc tư vị hai người thân cận, về sau nếu mất đi, Yến Vũ Không nhất định lại càng thêm thống khổ không chịu nổi; Hàn Độc Cổ nhất định hiểu được tâm tư của y nên mới có thể đối với y như vậy.



Nhưng Hàn Độc Cổ thật ra không cần làm như vậy, bởi vì vài năm qua y vẫn chưa từng có khoảnh khắc dễ chịu. . .