Ác Nô Tài

Chương 7 :

Ngày đăng: 11:49 18/04/20


“Ngươi. . . Ngươi muốn lấy biểu muội của ta sao?” Yến Vũ Không kìm chế thống khổ mà hỏi.



Hàn Độc Cổ đem y ôm vào trong ngực lại nói, “Đủ rồi, ta không muốn nói nhiều, ngủ một chút đi. ”



Yến Vũ Không cơ bản không dám nghe đáp án vì thế thật nhanh ôm lấy hai tay Hàn Độc Cổ, đem mặt áp ở trước ngực hắn, giây phút này là năm năm trước y vẫn hằng mong ước ngày đêm , sáng nay mộng đẹp trở thành sự thật, trong lòng Yến Vũ Không vẫn không ngừng quay cuồng, một chút tư vị hạnh phúc cũng không có. Rõ ràng được ngủ trong ngực nam tử vẫn hằng thương nhớ, hai người còn làm chuyện giữa nam với nữ giống như vợ chồng bình thường, nhưng trong lòng Yến Vũ Không lại buồn khổ đến cực điểm.



Nói đến cùng loại buồn khổ này là do y tự làm tự chịu, không oán hận được ai.



Ngày ấy ở trong mật thất lần nữa phát sinh quan hệ sau, Hàn Độc Cổ sai người đưa Yến Vũ Không về nhà, lúc sau khi bắt đầu chuyện hợp tác làm ăn Hàn Độc Cổ cũng không có tự mình giám sát, mà ủy quyền cho một vị nam tử hán trẻ tuổi.



Nam tử ấy tên là Vân Phi Nhật, cũng là người Giang Nam, nhưng thân hình hắn cao lớn không giống người miền nam, mà cùng người phương bắc như Hàn Độc Cổ cơ hồ cao bằng, có điều, so sánh có điểm bất đồng là Hàn Độc Cổ khuôn mặt có phần thô ráp, còn Vân Phi Nhật trông lại thật tinh tế nho nhã, da mặt cũng thật trắng tựa như cái tuấn mỹ bạch diện thư sinh.



Yến Vũ Không không biết Vân Phi Nhật ở Giang Nam là loại nhân vật ra sao, nhưng từ sau khi có hắn trông coi, có thể thật nhanh xây nên phòng ốc, tuy là loại thập phần xa hoa, nhưng chứng tỏ hắn mắt nhìn cũng có điểm độc đáo.



Yến Vũ Không nguyên bản vốn là ít nói , nhưng lại có thể cùng Vân Phi Nhật thường thường thao thao bất tuyệt nói chuyện đến hơn nửa canh giờ.



Đợi cho mặt tiền cửa hàng hoàn thành xong, lúc sai người đưa hàng vào Yến Vũ Không mới giật mình phất giác trình độ thưởng thức của Vân Phi Nhật cũng không thấp hơn y, ngọc thạch hắn mang trên người, Yến Vũ Không thậm chí ngay cả xem cũng chưa từng xem qua.



Hơn nữa hắn tuy rằng miệng luôn cười nhưng lại hàm chứa một vẻ bén nhọn tàn khốc, chính là bị hắn che dấu ở sau khuôn mặt hiền lành, làm cho người ta phát hiện không ra.



“Yến thiếu gia, ngươi vừa lòng với thương phố này sao?” Vân Phi Nhật cười hỏi.



“Hết thảy đều thập toàn thập mỹ, như thế nào có thể không hài lòng?” Yến Vũ Không hướng hắn mà rót trà.



Vân Phi Nhật dường như có thói quen được người khác hầu hạ, tuyệt đối không chủ động châm trà, đều sai phó tỳ đi làm; nếu đang cùng Yến Vũ Không trò chuyện, cũng đều để Yến Vũ Không châm trà rót nước cho hắn, mà bàn tay đeo ngọc của hắn, đang ở trên miệng chén ngọc ôn nhuận khẽ vuốt.



Yến Vũ Không liếc mắt một cái liền có thể thấy được, kia chỉ thượng ngọc giới là tuyệt thế hi phẩm, ngọc bích xanh biếc, ở giữa có một chút đỏ tươi, hình như rồng giương cánh bay, là thanh ngọc, đẹp tới cực điểm.



Ngay cả đồ trong nhà y cũng không sánh bằng loại này mĩ ngọc, chỉ cần nhìn nhẫn ngọc trên tay hắn kia liền đã biết giá trị con người Vân Phi Nhật thật phi phàm, tuyệt không ở dưới Hàn Độc Cổ.



“Yến thiếu gia, cá tính của ngươi ít nói ít cười, người như vậy sinh chẳng phải nhàm chán?”



“Nhân sinh vốn là không có gì tinh thải . ” Thu hồi ánh mắt giám định thưởng thức, Yến Vũ Không lãnh đạm đáp lời, hắn yêu thích giám định và thưởng thức, cũng không có nghĩa là nhất định phải giữ lấy, có khi thấy được thứ gì đó xinh đẹp , cũng đã thấy thực thỏa mãn.



Yến Vũ Không cả đời này trừ bỏ quá mức chấp nhất đối với Hàn Độc Cổ ra, không cái gì có thể chiếm được tâm y, bởi vậy đối với mĩ ngọc loại thượng đẳng thế này, y cũng chỉ nhìn xem mà thôi.



Vân Phi Nhật cười trở mình , thiếu chút nữa ngay cả chén trà trên bàn đều đánh đổ.



“Nếu là bị một bằng hữu của ta nghe ngươi nói như vậy, không đem ngươi đi giáo huấn một ngày một đêm mới không thôi!”
Hàn Độc Cổ liếc y một cái, trong mắt hàm nghĩa khiến Yến Vũ Không không thể lý giải, nhưng y hỏi hắn tất đáp, đem chuyện vì sao hắn cung Vân Phi Nhật quen biết nói rành mạch.



“Năm năm trước ta ở ven đường cơ hồ sắp bị đông chết, hắn gặp ta nghe kể xong hoàn cảnh, cảm thấy được thú vị, bởi vậy sai tôi tớ đem ta mang về trong phủ chữa trị; cũng vì thế, ta thiếu hắn một cái nhân tình. ”



Yến Vũ Không thần sắc buồn bã, y lần đầu tiên nghe Hàn Độc Cổ nhắc đến tình hình lúc đó, mặc dù khinh miêu tả đạm – nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ nói một câu cơ hồ bị đông chết, nhưng làm Yến Vũ Không vĩnh viễn cũng quên không được chính mình lúc ấy xuống tay tàn khốc.



“Chúng ta đi ăn cơm đi, ta thật đói bụng. ” Yến Vũ Không nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đi trước.



Hàn Độc Cổ vẫn đi theo phía sau y, ánh mắt sáng ngời hữu thần luôn dõi theo lưng y, giống như muốn đem lưng y đốt ra hai cái động lớn.



Yến Vũ Không cả người phát lạnh, cái trán cũng toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, rốt cục cũng nhắc tới chuyện tình năm năm trước, vừa rồi nhiệt độ cơ thể ôm ấp bị mất đi, y liền cảm thấy được toàn thân lạnh lẽo y thực khát khao hy vọng Hàn Độc Cổ có thể ôm y, nói với y, hắn tuyệt không để ý chuyện năm năm trước.



Nhưng Hàn Độc Cổ chưa bao giờ nói rằng hắn không thèm để ý, trên thực tế, nếu từ bụng ta suy ra bụng người, Yến Vũ Không cũng sẽ không quên người từng làm chuyện dã man như vậy đối với mình. Tuy nói Yến Vũ Không quyết tâm từ một tháng này, không bao giờ … nữa muốn nghĩ ngợi chuyện cũ, Hàn Độc Cổ muốn y bao lâu, y liền làm bạn với hắn bấy lâu; nhưng chuyện năm năm trước tựa như bóng ma giống nhau, ở trong lòng y để lại thật sâu ấn kí.



Mà bữa cơm này Yến Vũ Không cũng không hề ăn uống, còn Hàn Độc Cổ bởi vì đói bụng gần một ngày, lại cũng không nhận ra tâm tình của y, chỉ lo việc ăn uống của mình không thèm để ý đến Yến Vũ Không, làm cho y bữa tiệc này cơm ăn thực thập phần thống khổ.



Bóng đêm yên tĩnh, Hồng Phân Tú cũng chưa đi vào giấc ngủ, nàng trong lòng bỗng cảm thấy bất an, mà bất an này hoàn toàn là bởi vì Yến Vũ Không dựng lên.



Gần đây Yến gia làm ăn thuận lợi , nhưng Yến Vũ Không lại trở nên không giống như trước, hắn tuy rằng vẫn lạnh như băng ít nói, nhưng lại chưa bao giờ giống như hiện tại, thường thường một thân một mình đắm chìm trong suy nghĩ, trên mặt tràn ngập buồn rầu cùng đau khổ.



Nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho biểu ca lộ ra đến mức này thần thái sầu muộn; biểu ca đối tiền tài linh tinh , vật ngoài thân cũng không có như vậy thật chấp nhất, không có khả năng vi việc này mà phiền não.



Hồng Phân Tú nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể có một việc —— chắc là biểu ca có ý trung nhân .



Bằng Yến Vũ Không tài năng cùng tiền tài quyền thế, muốn thú một cái nữ tử có cái gì khó khăn? Nếu không có khó khăn, hắn vì sao lại buồn rầu?



Mà nàng cũng theo hắn ưu phiền mà buồn rầu. Nàng ở yến phủ hai năm, Yến Vũ Không đối nàng không lạnh cũng không nóng, mà nàng cũng biết tính cách hắn vốn là như thế, hắn không ngại để nàng sống nhờ ở nhà hắn, chỉ riêng điểm này thôi cũng đã khiến cho nàng cực kì cảm tạ cùng cảm động.



Không thể phủ nhận, khí chất độc đáo của Yến Vũ Không làm nàng ái mộ, nàng ở tại Yến gia, nghe được không ít người đồn đãi Yến Vũ Không cũng ái mộ nàng, làm thâm tâm nàng không khỏi mừng thầm. Nhưng thấy hắn hiện tại lộ ra buồn rầu thần thái, nàng biết biểu ca đã muốn có người trong lòng; đáng sợ chính là, người này là ai nàng lại hoàn toàn không biết.



Nếu không biết, kia ngay cả cơ hội ganh đua đều không có khả năng, còn nói gì tới việc hôn nhân?



Yến Vũ Không ngồi ở trên ghế dài sau hoa viên, nàng ở hành lang bên kia bí mật quan sát hắn, bóng đêm an tĩnh, nàng đang lo lắng có nên mang tâm tình của mình ra thổ lộ cho Yến Vũ Không biết được hay không, chính là việc làm này quá mức thân mật, lại không giống lễ giáo, làm nàng chùn bước không dám tiến.



Đang bận lo lắng, cửa nhỏ sau hoa viên đã bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Yến Vũ Không ngồi ở trên ghế không hề biết ngoài cửa có người tiến vào, nhưng theo góc độ nhìn của Hồng Phân Tú lại trông thật rõ, làm cho nàng thực kinh ngạc vạn phần.



Vừa vào đều không phải là nô bộc của Yến gia , nàng đã từng gặp hắn, là ngày ấy được đại chưởng quỹ giới thiệu qua Hàn Độc Cổ.