Ác Nô Tài

Chương 8 :

Ngày đăng: 11:49 18/04/20


“Vũ. . . ” Hàn Độc Cổ đưa tay đặt trên vai Yến Vũ Không.



Yến Vũ Không vừa nghe đến thanh âm của hắn, lập tức sợ tới mức quay đầu lại, nhìn thấy người kia vẫn như cũ, khuôn mặt anh tuấn tiếu phi tiếu, thần khí đắc ý làm người ta trông mà ghét.



“Ngươi vào bằng cách nào?” Yến Vũ Không ngạc nhiên hỏi.



Hàn Độc Cổ thoải mái cười: “Tục ngữ nói, có tiền có thể sai quỷ dùng ma, ta thật dễ dàng vào được. ”



“Ngươi cá tính hạ lưu vẫn không chịu thay đổi. ”



Yến Vũ Không mắng tuy có chút khó nghe nhưng lại khiến Hàn Độc Cổ vui cười ha hả, cười xong lại tiến bên tai Yến Vũ Không cắn nhẹ.



“Ta nghĩ đến ngươi, nghĩ đến ngủ đều không được ! Ban ngày gặp mặt, chỉ đơn thuần bàn chuyện làm ăn, nhìn ngươi, xem được mà ăn không được, lòng ta ngứa ngáy khó nhịn a!” hai tay mờ ám ở trên vai Yến Vũ Không không ngừng xoa nắn.



Yến Vũ Không khắp mặt ửng hồng, biết rõ hắn dùng lời nói tiểu nhân để lấy lòng chứ cũng không thật sự để y vào lòng, nhưng vẫn bị lời ngon tiếng ngọt thuần phục.



Ban ngày khi cùng Hàn Độc Cổ đi chào hỏi thương nhân, đã chứng kiến hắn phản ứng mau lẹ, nói chuyện cũng có thể làm người động tâm thật đúng là có tài ăn nói.



“Đi thôi, ta mang ngươi đến nơi khác chơi. ”



Tay bị dắt đi, Yến Vũ Không trong đầu một mảnh mê mang, dưới chân tựa như vô lực, hoang mang bước theo Hàn Độc Cổ ra cửa.



Ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn một con ngựa, Hàn Độc Cổ trước nâng Yến Vũ Không đi lên, sau mới ngồi vào phía sau hắn, vung dây cương, con ngựa liền thoát khỏi cửa sau yến gia.



Hồng Phân Tú đuổi theo ra tới nơi, hai người đã muốn mất bóng.



Hồng Phân Tú đôi môi trắng bệch, nàng cách khá xa, không biết bọn họ trong lúc đó nói cái gì, nhưng là cái loại bầu không khí kỳ quái này, tựa như. . . Tựa như nam nữ nửa đêm lén lút hẹn hò.



Nhìn ánh trăng trên mặt đất, gió lạnh thổi xuyên thân nàng hé ra khuôn mặt trắng xanh, trực giác mách bảo có điều không thích hợp.



Không biết cưỡi ngựa bao lâu, chỉ cảm thấy gió lạnh từng trận thổi trúng thân mình làm Yến Vũ Không phát run ( ảnh đem em ra chắn gió).



Hàn Độc Cổ ghé vào lỗ tai y ấm thanh hỏi: “Lạnh không?”



Rất lạnh, thân mình Yến vũ Không run rẩy không ngừng, nhưng sau lưng ẩn trong ngực Hàn Độc Cổ lại thật ấm áp làm hắn nghĩ muốn đổ mồ hôi, hơn nữa muốn dựa vào trong lòng người kia cả đời một đời.



“Đợi lát nữa ta mang ngươi tới nơi này sẽ không lạnh. ”



Hàn Độc Cổ một tay cầm dây cương, một tay kia ôm chặt Yến Vũ Không, cùng hắn tóc tai chạm nhau thân mật; cưỡi một hồi lâu, thẳng đến trước một tòa ốc lớn mới dừng lại.



Hàn Độc Cổ trước nhảy xuống ngựa, rồi mới ôm Yến Vũ Không xuống, bên trong cánh cửa có người trông coi, nhìn thấy Hàn Độc Cổ cũng chỉ gật đầu.



“Đây là làm sao?”



Bên trong đều được bài trí bằng đồ gỗ, chính là đầu gỗ niên đại thật lớn, hơi chút loang lổ, có một chút hơi nước còn truyền đến từng làn sương khói.


“Ta nào có cự tuyệt, ta chỉ là nói thời điểm kia không muốn ôm ngươi. ”



Yến Vũ Không rống lên một tiếng: “Không nghĩ ôm ta, không phải là là cự tuyệt sao?”



Hàn Độc Cổ chậc chậc hai tiếng, Phảng phất thực sự không có kiên nhẫn cùng y cân não.



“Kia là sai ! Ta khi đó nói không nghĩ ôm ngươi, lại chưa nói không thương ngươi, nào biết ngươi liền không phân biệt tốt xấu, cầm lấy roi liền đánh người. ”



Nhắc tới tình huống lúc đó, làm cho Yến Vũ Không không thể nói gì mà chống đỡ.



“Ta cũng không nghĩ muốn lấy thân phận nô bộc ôm ngươi, ta là một nam tử hán, cũng muốn làm cho người thương có cuộc sống thoải mái, nếu cả đời làm nô bộc của ngươi, chẳng phải là cả đời ở trước mặt ngươi không thể ngẩng đầu? Ta tuyệt đối không muốn dưới tình huống kia ôm ngươi. ”



Yến Vũ Không sắc mặt trắng xanh, “Ngươi. . . Ý của ngươi là?”



Hàn Độc Cổ hôn vai hắn, lại hút mạnh lưu lại hôn ngân, hắn yêu y , cả đời cũng chạy không thoát.



“Ta biết ngươi thống khổ năm năm, ta cũng cố ý muốn cho ngươi thống khổ năm năm này, ai bảo ngươi lúc trước xuống tay như vậy ác a! Nhìn ngươi mấy ngày này thần sắc hoảng hốt, biết ngươi bị nội tâm dày vò, ta lại cố ý muốn cho ngươi thống khổ , làm cho ngươi biết ngươi cả đời đều nợ ta, cả đời cũng không thể đi theo người khác , cả đời đều phải bồi thường ta, đi theo ta bên người, trở thành người của ta. ”



“Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là nói thực nói giả?” Nếu là giả , chỉ sợ y lại thống khổ khóc lớn một hồi.



Hàn Độc Cổ bất mãn lườm y một cái, “Vì ngươi trả giá nhiều tâm tư như vậy, bây giờ còn hỏi ta là thật là giả, ngươi là muốn bị đánh sao? Ta vì muốn cùng ngươi ngồi ăn chung một bàn, này mấy năm qua, mỗi ngày ngủ không đến vài canh giờ mới được như hôm nay. Ngươi cho là tiền tài như vậy tới thực dễ dàng sao?”



Hắn tuổi còn trẻ, không hề có gia cảnh, có thể được đến thành tựu như hiện nay, đương nhiên chỉ có thể tự thân cực kì cố gắng.



“Độc Cổ. . . ”



Yến Vũ Không lần này chảy xuống chính là nước mắt vui mừng, đáng tiếc Hàn Độc Cổ còn chưa nói xong, hơn nữa lại dùng giọng cực kỳ hạ lưu mà nói.



“Đến đây đi, chúng ta lên giường, ngươi nghĩ muốn cảm tạ ta tâm tình kích động ta đều biết, chúng ta đến trên giường đi, đêm nay ta sẽ không cho ngươi ngủ, ngươi cũng có thể ở trên giường chậm rãi ‘ cảm tạ ’ ta. ”



Hắn nói thực khí phách, Yến Vũ Không nghe được tim cũng muốn khiêu.



Hàn Độc Cổ ôm y rời khỏi ôn tuyền, ôn tuyền bên cạnh có một gian phòng, bên trong chăn màn gối đệm đầy đủ mọi thứ.



Yến Vũ Không nhẹ giọng hỏi: “Nơi này chỉ có chúng ta sao?”



“Nơi này là phòng biên ôn tuyền, còn có vài phòng khác, chính là trừ người Thất gia cho phép có thể sử dụng ra, đại khái cũng không ai được dùng; mà người Thất gia nhận thức cũng không nhiều như vậy. ”



“Ân. ”



Lúc y bị Hàn Độc Cổ phủ thêm quần áo, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng nước, nhưng bên cạnh ao lại không có người, dường như là từ bên kia truyền đến .



Ban đêm không tiếng động, làm cho người ta có điểm sợ hãi, sẽ không phải là ma quỷ linh tinh đi? Yến Vũ Không đang tưởng tượng như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy lạnh vài phần.