[Ác Thần Ác Tác Quái Hệ Liệt ] Bộ 7 - Phục Cừu Tình Nhân

Chương 10 :

Ngày đăng: 20:41 19/04/20


Tạ Ứng Long nói vô cùng mệt mỏi nản lòng, Lưu Vân nghe xong trong lòng run sợ, cậu cầm lấy tay Tạ Ứng Long đang để trước cửa, hai tay này không chỉ chắn trước cửa, mà còn ngắn cậu ở bên ngoài tim anh, anh nhưng lại bảo cậu đi tìm người khác.



“Buông tay, Lưu Vân, chúng ta dừng ở đây.” Anh có ý muốn thoát khỏi cậu.



“Không, không, cả đời cũng không buông!”



Lưu Vân trong mắt đầy nước mắt, cậu nhanh nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Tạ Ứng Long, nếu không có Tạ Ứng Long bên người, cậu không tin người luôn lãnh đạm như cậu, sẽ có mãnh liệt nhiệt tình như vậy, cậu rốt cuộc tìm sẽ không thấy người có thể làm cậu yêu mãnh liệt như vậy.



Chính là yêu, nên cậu mới hận Tạ Ứng Long chẳng quan tâm cậu, chính là tâm tâm niệm niệm nhớ, mới khiến cho cậu cùng Tạ Ứng Long gặp lại mà dây dưa.



“Lưu Vân, không có khả năng, tôi mệt mỏi, buông đi.”



Tâm cậu trùn xuống, nước mắt theo hai má chảy xuống, cậu không biết phải làm như thế nào, chỉ biết là cậu không thể buông tay Tạ Ứng Long lúc này, buông ra lần nữa, Tạ Ứng Long cùng cậu không bao giờ xuất hiện bên nhau nữa, lần này anh nhất định sẽ quay đầu rời xa cậu, không bao giờ trở lại nữa.



“Không cần, Long ca ca, thực xin lỗi, em là kẻ khốn kiếp, những lời khó nghe ngày đó không phải là thật lòng. Anh không biết anh ở trên giường đáp lại em, em có bao nhiêu vui vẻ, biết nơi anh ở, cho tới bây giờ không mang nữ nhân trở về, lại làm cho em cao hứng cỡ nào, không phải em thích loại nam nhân tinh anh, bởi vì những nam nhân đó đều giống Long ca ca, trong tâm của em rất mong muốn gặp lại Long ca ca, sợ Long ca ca sẽ cự tuyệt em, cho nên em mới tìm những nam nhân này để phát tiết tình ý với anh......”



Lưu Vân khóc như đứa nhỏ, cậu ở trước mặt anh quỳ xuống, ôm chặt hai chân anh, nức nở nói: “Đừng nữa giân em đừng bỏ mặc em, Long ca ca, em sai rồi, cả đời này em yêu nhất là anh, lại luôn thương tổn anh, em không phải cố ý, em chỉ là không biết nên như thế nào biểu đạt em có bao nhiêu để ý anh.”



Lưu Vân cúi thấp ở dưới chân anh khóc, nước mắt Tạ Ứng Long nhẫn nại dưới đáy lòng lâu ngày rốt cục trào ra hốc mắt. Khí lực mà Lưu Vân ôm lấy anh là dùng sức như vậy, bả vai cậu vì khóc mà rung lên, anh có thể nào phủ nhận Vũ Hồng bây giờ, anh đối với cậu có khó có thể dứt bỏ yêu thương, cho dù là yêu cầu vô lý của cậu, anh đều nhất nhất đáp ứng. Làm sao có thể phủ nhận lần đầu khi nhìn thấy quảng cáo của Lưu Vân, sự kinh diễm ấy đâm vào ngực anh, làm cho tâm đang yên lặng của anh sống lại, ánh mắt chuyên chú dừng lại ở trên người cậu, rốt cuộc không ly khai, ngay cả lần đầu khi Lưu Vân mạnh mẽ xâm phạm, đều làm cho thân thể anh thoả mãn mà cao trào, lần thứ hai anh cơ hồ không hề kháng cự để cho Lưu Vân xâm phạm anh.



“Thực xin lỗi, Long ca ca, đừng không cần em, nếu mất đi anh, em không biết em sẽ sa đọa thành bộ dáng gì nữa, nếu không có anh tại bên cạnh, em sẽ mất đi phương hướng, em biết em không gia giáo, cá tính cũng không tốt, nhưng là em sẽ sửa, Long ca ca muốn em sửa cái gì, em sẽ sửa cái đó, cho nên van cầu anh để em ở bên cạnh anh?”



Lưu Vân khóc không thành tiếng, nước mắt rơt trên thảm, thấm ướ, tư thế quỳ không hề thay đổi, tựa như cậu đang sám hối, chỉ hy vọng có thể có được một tia hy vọng vãn hồi.



Tạ Ứng Long do dự vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về đầu của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Tôi nói cái gì cậu sẽ sửa sao?”



“Sẽ, nhất định sẽ, em thề.”



Lưu Vân khóc đỏ hai mắt nhìn anh, trong mắt tràn ngập khát cầu cùng hối hận, Tạ Ứng Long di động cước bộ rời đi, cho thấy hết thảy đã không thể nào cứu vãn được nữa, Lưu Vân tuyệt vọng khom người quỳ trên mặt đất khóc thét ra tiếng, không bao lâu tiếng bước chân của Tạ Ứng Long lần thứ hai trở về, ở trước mặt Lưu Vân đưa giấy vệ sinh, Lưu Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm Tạ Ứng Long.



“Cầm lau mặt, còn có, gia quy trong nhà nghiêm khắc như thế nào, cũng không dùng phạt quỳ.”



Lưu Vân kinh ngạc một hồi, lập tức hiểu biết ý tứ, cậu nín khóc mỉm cười, lập tức đứng lên, ôm chặt lấy Tạ Ứng Long.”Long ca ca, cám ơn anh, em yêu anh, em rất yêu anh.”



“Không cần vuốt mông ngựa, bây giờ đã gần sáng, vì sao cậu không ngủ, nửa đêm chạy tới nơi này ồn ào.” Tạ Ứng Long bắt đầu giáo huấn.



Lưu Vân lôi kéo ống tay áo Tạ Ứng Long, có điểm giống tiểu hài tử bi bô tập nói làm nũng nói: “Bởi vì em không đợi được đến bình mình, vội vả muốn cùng Long ca ca mau mua giải thích rõ ràng.”



“Không cần giải thích, hết thảy đã qua, nhanh đi ngủ đi, phòng khách ở bên kia, chính mình xử lý, tôi mệt mỏi, buồn ngủ.”



Tạ Ứng Long tiến vào chăn bông ngủ, Lưu Vân cũng biết anh bị bệnh một trận, sắc mặt rất khó xem, đích xác cần giấc ngủ, cậu nhẹ chân nhẹ tay e sợ quấy rầy giấc ngủ Tạ Ứng Long. Tới phòng khách sát vách chuẩn bị lên giường, thế nhưng như thế nào cũng không ngủ được, qua nửa giờ, cậu lại lén lút mở cửa phòng Tạ Ứng Long, chỉ mở một tí, thanh âm nhỏ giống như tiếng mèo kêu.



“Long ca ca, em có thể ngủ cùng với anh được không?”




“Đó là bởi vì Long ca ca đối với em rất tốt, ngay cả khi em ôn nhu, anh cũng sẽ cảm thấy được em rất tuyệt, anh căn bản là không đành lòng thương tổn em.” Cậu nói thật lòng.



“Hay là chúng ta nằm ở trên giường tâm sự là được rồi.” Anh thử trấn an cậu.



“Anh đã ngóc đầu, như thế nào có thể nói chuyện phiếm mà thôi.” Lưu Vân vẻ mặt giống như căm thù bản thân đến tận xương tuỷ, sau đó lại là hối hận không thôi, cảm xúc phập phồng rất lớn. Tạ Ứng Long ôm đầu vai cậu, Lưu Vân dù sao vẫn là đứa nhỏ, bởi vì muốn làm cho anh thoải mái, mà áp lực tâm lý lớn đến không gượng được, chuyện này đối Lưu Vân nhất định là áp lực rất lớn. “Anh có thể bính nó chứ?”



Lưu Vân vẫn duy trì vẻ mặt cầu xin, uể oải gật đầu, Tạ Ứng Long đưa thử chạm cậu, tay anh vuốt ve bộ vị hiện tại đang mềm mại của cậu, nơi kia vẫn không có dấu hiệu đứng lên, bởi vì không có xương cốt, mềm mại khiến cho anh trìu mến, cơ hồ không thể tưởng tượng bộ vị này có thể đi vào thân thể anh, làm cho thân thể anh giống bị hỏa thiêu tê dại đốt bàn xương cốt.



Anh cúi đầu, Lưu Vân thiếu chút nữa kinh hách nhảy dựng lên. “Long ca ca, anh không thích, có thể không cần làm như vậy, ngô a......”



Anh đang dùng miệng giúp cậu làm, Lưu Vân còn nhớ rõ lúc trước Tạ Ứng Long phi thường không thể nhận chuyện này, hai người còn bởi vì chuyện này tan rã trong không vui.



“Chỉ cần là Lưu Vân đích, anh cũng thích.”



Tạ Ứng Long khẽ hôn đỉnh, hai tay vỗ về gốc, ra vào ở trong miệng, đỉnh bắt đầu chảy ra khổ dịch, thậm chí bành trướng cứng lên, Lưu Vân nắm chặt chăn hít sâu, tất cả cảm giác của thân thể đều dừng ở bộ vị đang được Tạ Ứng Long ôn nhu âu yếm.



“Long ca ca, cám ơn anh, như vậy là có thể.”



Lưu Vân trong mắt cầm nước mắt, Tạ Ứng Long luôn sẽ vì cậu làm chuyện anh không muốn làm, thâm tình của anh đối cậu, tại thời khắc này cậu thật sâu lý giải, cậu thề về sau không bao giờ tùy hứng như vậy nữa, phải trở thành nam nhân xứng đôi với Tạ Ứng Long, làm cho Tạ Ứng Long cả đời cũng không sẽ hối hận vì chọn cậu.



Cậu hôn môi Tạ Ứng Long, Tạ Ứng Long ôm sát đầu vai cậu. “Không cần khẩn trương, chỉ cần là em đụng chạm, anh đều thích.”



Lời nói ôn nhu mang theo sự sủng nịch, Lưu Vân ôm anh thật chặt. “Thực xin lỗi, Long ca ca, em trước kia thật khốn kiếp, em thề nhất định sẽ ôn nhu, càng săn sóc yêu thương anh, cho anh này cả đời đều vì em mà quang vinh.”



Tạ Ứng Long nghe được trong lòng phi thường cảm động, hạ bộ run rẩy tựa như đạt được đến cao trào, Lưu Vân thong thả tiến vào, làm cho anh toàn thân run rẩy, phải nén khoái cảm cường như vậy đã là chuyện không có khả năng, anh bắn ra, bắn ở trên bụng Lưu Vân, Lưu Vân nhìn anh cười, làm cho tâm anh như được thái dương chiếu sáng.



Giờ khắc này anh quá mức hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không biết nên như thế nào biểu đạt mới tốt, Lưu Vân chính là bảo vật cả đời này anh rất muốn.



“Làm lần nữa nha? Long ca ca, em thật hưng phấn ác.”



Anh chưa kịp phản ứng, vừa rồi hết thảy đều quá nhanh, anh điểm đầu, hai người lại bắt đầu tay chân dây dưa đứng lên, nhưng tới lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, Tạ Ứng Long bắt đầu nghĩ không biết khi nãy mình gật đầu có phải là sai lầm không.



“Đủ rồi, đủ rồi!” Anh vội vàng nói.



“Không đủ, biểu tình của Long ca ca vừa rồi hôn tôi nơi đó siêu đáng yêu, tôi nhịn không được, chỉ cần tưởng tượng đến, sẽ cương, ác, đúng rồi, không thể nói cương, cũng không thể nói Long ca ca hiện tại bên trong có bao nhiêu ướt mềm nhiệt tình, co rút lại vẫn ngậm chặt em......”



“Cậu...... Câm, câm miệng!”



Cậu thẳng tiến một cái, làm cho Tạ Ứng Long thiếu chút nữa thần trí bay đi, Lưu Vân mỉm cười làm cho tâm cùng thân thể anh đều mềm yếu, anh không hề có năng lực chống cự được nụ cười của cậu, chỉ có thể bị sóng triều khoái cảm thổi quét không còn.



Hừng đông hôm sau, anh nhất định phải giáo huấn cậu, chính là lý trí rời xa không bằng kích tình lúc này, lưng anh uốn éo, tất cả lý trí tự hỏi đều không cánh mà bay, chỉ có thể thừa nhận từng trận cao trào đưa lý trí anh hướng thật sự xa, rất xa......