[Ác Thần Ác Tác Quái Hệ Liệt ] Bộ 7 - Phục Cừu Tình Nhân

Chương 9 :

Ngày đăng: 20:41 19/04/20


Bạch Vĩnh Thành hối hận, thân là bạn tốt của Tạ Ứng Long, cũng là một trong những người trọng yếu trong công ty của Tạ Ứng Long vậy mà anh lại là người cuối cùng biết được tin tức Tạ Ứng Long sinh bệnh.



Đơn giản là anh hiện tại đang định cư ở Hongkong, trừ phi có chuyện quan trọng, bằng không anh sẽ không đến Đài Loan, hơn nữa anh gần đây cưới vợ sinh tử, trọng tâm cơ hồ đặt ở Hongkong, công ty giao cho Tạ Ứng Long, anh vô cùng yên tâm, tự nhiên không mấy quan tâm đến tin tức ở đây, hằng năm chỉ xem qua báo cáo tài chính mà thôi, anh lần trước đến Đài Loan là bởi vì doanh số bán cameras quá kém.



“Bệnh nghiêm trọng như vậy, như thế nào không gọi người lập tức báo cho tôi?”



“Không có gì, chỉ là lúc trước quá bận, bỗng nhiên lơi lỏng một chút, sau đó toàn thân không có khí lực, bác sĩ muốn tôi nghỉ ngơi nhiều mà thôi.”



“Bệnh đến mức không có cách đi làm, còn nói không có gì, tôi còn tưởng cậu sắp kết hôn, vốn muốn nói là việc vui lâm môn, cho cậu một bao lì xì thật to, không thể tưởng được không đầy một tháng, cậu liền bệnh thành như vậy.”



“Kết hôn...... Quá xa xôi.”



Tạ Ứng Long khóe miệng hàm chứa nụ cười, nụ cười lại mang một chút thê lương cay đắng, Bạch Vĩnh Thành ngồi ở bên giường bênh anh, chặt chẽ nắm chặt hai tay anh. Căn bệnh của Tạ Ứng Long, cảm giác không bình thường, anh không tin mệt mỏi sẽ làm Tạ Ứng Long bệnh thành như vậy.



Anh đã qua tuổi đó rồi, hơn nữa giai đoạn khó khăn nhất của công việc đã qua, hiện tại đúng là thời điểm bọn họ ngồi mà đợi thu hoạch, Tạ Ứng Long không nên sinh bệnh vào lúc này, hiện tại hẳn là anh hăng hái quá, đắc ý thu thập.



“Chúng ta là bằng hữu nhiều năm như vậy, có chuyện gì, cũng có thể nói với tôi.”



“Như thế nào có thể sẽ có chuyện gì, chính là bỗng nhiên thân thể quyện mệt, thư kí ngạc nhiên gọi điện thoại cho cậu mà thôi.”



Tạ Ứng Long cũng không phải là người hay để lộ tâm tư, ngay cả trước kia, khi anh thu dưỡng đứa con của giáo sư anh cũng chỉ nghe qua mà thôi, cái điện thoại màu hồng phấn trước kia của anh, anh có nghe Tạ Ứng Long kể, là do đứa con của giáo sư cho anh, nhưng những năm gần đây, Tạ Ứng Long rất ít khi nhắc tới việc tư của mình.



“Ứng Long, nếu thật sự có chuyện gì, cậu không cần để trong đầu, nhất định phải nói ra, tựa như cậu lúc trước nhận nuôi tiểu hài tử kia. Cậu không có vợ, gia đình, nhận nuôi đứa nhỏ kia không phải là chuyện cậu nên làm, nhưng là cậu lại luôn không nói với tôi, sau này mới nói là cậu đã nhận nuôi cái đứa trẻ kia, cậu thật sự là......”



Tạ Ứng Long biểu tình chua sót chợt lóe rồi biến mất, lập tức lại biến thành biểu tình bình thường cười khổ.”Ừ, đứa nhỏ kia rất đặc biệt, cậu không thể hiểu được tâm tình của nó......”



Tạ Ứng Long không nói thêm gì đi nữa, Bạch Vĩnh Thành chưa từng thấy đứa nhỏ kia, chỉ biết cậu hiện tại đại khái là đang học trung học. Anh muốn tìm đề tài tán gẫu, cố ý giả bộ sung sướng nói: “Nó hiện tại hẳn là đang ở thời kì phản nghịch kì.”



“Tôi...... Tôi xác thực không thích hợp thu dưỡng nó, công việc bận quá, ít khi chú ý đến nó, nó rất hận ta.”



“Công việc bận quá là chuyện không cách nào, chính là cậu cũng phái người thường xuyên chiếu cố nó, lại còn mua riêng gian biệt thự cho nó dưỡng bệnh, nói hận cũng hơi quá mức rồi.”



Bạch Vĩnh Thành tận lực nói về phương diện tốt, Tạ Ứng Long im lặng nhìn ngoài cửa sổ.



“Ứng Long......”



“Vĩnh Thành, cám ơn cậu tới thăm tôi, tôi nghĩ tôi nghỉ ngơi một tuần sẽ chuyển biến tốt đẹp.” Đây là Tạ Ứng Long tiễn khách.



Thần thái anh nói chuyện tựa như người chết, lại nhìn đến bàn bên cạnh, đồ ăn không hề động qua, Bạch Vĩnh Thành lo lắng, anh không biết Tạ Ứng Long đã xảy ra chuyện gì không vui, nhưng anh rất rõ ràng, Tạ Ứng Long tuyệt không chủ động nói chuyện này.



“Tôi đây đi trước, buổi tối tôi sẽ đến.”



Ra khỏi nơi Tạ Ứng Long ở, Bạch Vĩnh Thành liền khẩn trương gọi điện thoại cho thư kí.



“Lâm tiểu thư, là tôi, Bạch Vĩnh Thành, có cái gì, thức ăn, hoặc là chuyện gì đó, sẽ làm tổng giám đốc của mấy cô cảm thấy được kinh hỉ, cô buổi tối giúp tôi mang lại đây, có tốn tiền cũng không sao.”




Cậu tiến lên trước vài bước, đi đến trước Tạ Ứng Long, lại lập tức ngồi chồm hổm quỳ xuống, tựa đầu ở trên chân Tạ Ứng Long, giống như một con mèo phạm vào đại sai tâm tình phập phồng không chừng, đang đối chủ nhân làm nũng.”Long ca ca, xin anh, đừng giận em nữa?”



“Tôi không có giận cậu.” Đối với hành vi làm nũng của cậu, ngực Tạ Ứng Long truyền đến luồng nóng, lập tức lại lạnh xuống, thái độ cửa Lưu Vân với anh từ trước đến nay vội nóng vội lạnh, chính mình chẳng lẽ còn nếm chưa đủ sao?



“Những lời em nói lúc trước không phải là sự thật, anh không cần để ở trong lòng.” Chính là cậu khẩu không trạch ngôn, đối Tạ Ứng Long mắng đến vô cùng khó nghe cũng là nghe La Y nói xong, nghĩ đến anh bị người mắng như vậy khiến cậu cảm thấy xấu hổ.



Tạ Ứng Long cố sức bài trừ một mạt cười khổ. “Không sao, hết thảy đều là quá khứ.”



“Vậy anh tha thứ cho em chứ?”



Tạ Ứng Long nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, vẻ mặt anh mang theo lo lắng, Tạ Ứng Long một chút cũng vô pháp hận cậu, càng đừng nói đến chuyện không tha thứ.



“Tôi không để ở trong lòng, cho nên không có gì không tha thứ.” Anh nói vân đạm phong khinh, lại khinh đạm tựa như sắp mất đi.



Lưu Vân im lặng, nghĩ đến chuyện trước kia, cậu cầm bàn tay Tạ Ứng Long. “Long ca ca, chúng ta đây hòa hảo sao?”



“Ừ.”



Thản nhiên âm cuối nghe không ra cảm xúc, tay Tạ Ứng Long hảo băng hảo lãnh, làm cho Lưu Vân rất muốn làm ấm áp bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của anh, nhưng tại hạ một khắc, Tạ Ứng Long thu tay trở về, nói: “Trở về đi, hảo hảo đi học, ít nhất phải tốt nghiệp đại học, nếu còn muốn đào tạo sâu, tôi sẽ cấp tiền cho cậu đi học, không cần vận dụng tiền ba ba cậu để lại cho cậu.”



Anh nói vô cùng rập khuôn, Tạ Ứng Long nói xong, mệt mà nhắm hai mắt lại, Lưu Vân muốn nắm tay anh nữa, Tạ Ứng Long cũng rốt cuộc không để cho cậu có cơ hội.



Hết thảy giống như kết thúc, nhưng tâm của Lưu Vân nhói lên, không giống với sự tưởng tượng của cậu, Tạ Ứng Long giống như đang làm chuyện phải làm, không có dung nhập một tia tư tình. Cậu khẩn trương đứng lên, thậm chí trán bắt đầu đổ mồ hôi, cậu có thể cảm giác được tâm Tạ Ứng Long đẩy cậu ra phi thường xa, trong lòng anh không còn có cậu.



“Long ca ca, nhìn em, nhìn em......” Cậu dùng lực đẩy Tạ Ứng Long một chút, Tạ Ứng Long rốt cục mở mắt nhìn cậu, Lưu Vân nói không ngừng: “Em yêu anh, Long ca ca, từ lúc mới gặp anh đã yêu. Em yêu anh yêu đến cuồng nhiệt như vậy, căn bản là quên không được anh, em muốn anh ở bên cạnh em không bao giờ rời khỏi em.”



Tạ Ứng Long biểu tình bình thản, lời nói nhiệt tình như vậy, cũng rốt cuộc cũng khiến trong lòng anh kích động không gợn sóng, tất cả tình cảm đều bị tiêu hao như không còn, chỉ còn lại có mệt mỏi vô tận.



“Cậu cũng nói vậy với nam nhân khác.”



“Không, không có, thật sự không có, Long ca ca......”



“Đủ rồi Lưu Vân, tôi không cầu cậu cái gì, chỉ cần cậu chọn một đối tượng tốt, sống cuộc sống tốt đẹp, không cần tiếp tục như vậy......” Thanh âm anh tạm dừng một chút, “Cuộc sống phóng đãng như vậy, đối với cuộc sống của cậu không tốt, kiếp sống người mẫu với cậu cũng không tốt.”



Anh đứng lên, cho thấy cuộc nói chuyện đến đây chấm dứt, anh không muốn bàn lại, cũng vô lực bàn lại, Lưu Vân sợ hãi đứng lên. Tạ Ứng Long xoay người định đi vào phòng, cậu đuổi theo, hoảng hốt lo sợ căn bản là không đủ để hình dung tâm tình của cậu, Tạ Ứng Long nói với cậu tựa như một trưởng giả nói chuyện với hậu bối.



Cậu từng nhiệt tình khát cầu ánh mắt anh, mặc dù trên mặt luôn duy trì vẻ trấn định, lại một chút cũng giấu diếm không được cảm thấy thẹn, hơn nữa luôn thấy anh, sẽ thấy tất cả ánh mắt không rời cũng đều biến mất.



“Long ca ca, anh hãy nghe em nói, em thề em sẽ không làm loạn nữa, em chỉ muốn anh mỗi ngày ngủ ở bên cạnh em, em muốn buổi sáng nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh, em muốn chia sẻ hơi thở với anh, có thể cảm thấy anh khoái hoạt......”



Những lời ngon tiếng ngọt ấy, nghe vào bên tai Tạ Ứng Long đều biến thành chua sót, anh chắn trước cửa phòng, không cho Lưu Vân tiến vào phòng, mệt mỏi trong lòng anh rối rắm một mớ.



“Không bao giờ có thể được nữa, Lưu Vân, lòng tôi mệt, loại trò chơi tình yêu này của cậu, tôi đã sắp già rồi không còn tiếp tục chơi được nữa, tôi vẫn biết cậu là đứa nhỏ tốt, cậu oán hận tôi như vậy cũng là chuyện dễ hiểu, tôi đối với cậu không có oán hận, đi tìm người có thể nhận nhiệt tình này của cậu đi, tôi sẽ chúc phúc cho cậu.”