Acheron
Chương 3 :
Ngày đăng: 11:27 18/04/20
30 tháng 8, năm 9541 Trước Công Nguyên
“Sao ai cũng ghét em, hả chị Ryssa?”
Tôi khựng lại trước bàn thêu, nhìn bước đi ngập ngừng của Acheron. Đã bảy tuổi, em đã là một cậu bé rất xinh đẹp. “Có ai ghét em đâu, akribos.”
Nhưng trong thâm tâm tôi biết sự thật.
Và nó cũng thế.
Em đến gần hơn để tôi nhìn thấy vết bàn tay hằn đỏ trên má. Không có giọt lệ nào trong đôi mắt màu bạc xoay tròn. Em tôi đã quá quen với việc bị đánh nên dường như đã coi việc đó như không.
Ít nhất cũng trừ trong tim nó.
“Chuyện gì xảy ra?” Tôi hỏi.
Em trai tôi quay mặt đi.
Tôi rời khỏi bàn thêu, và bước đến bên cạnh nó. Quỳ trước mặt em, tôi nhẹ nhàng vén lọn tóc vàng khỏi cái má sưng. “Nói chị nghe.”
“Bà ôm Styxx.”
Không cần hỏi tôi cũng biết “bà” là ai. Em đã đi gặp mẹ. Tôi không thể nào hiểu được mẹ làm thế nào có thể yêu thương tôi và Styxx hết mực nhưng lại quá tàn nhẫn với Acheron. “Và?”
“Em cũng muốn được ôm.”
Khi đó tôi nhận ra. Những dấu hiệu của một đứa bé không muốn gì ngoài tình thương của mẹ. Đôi môi bé run run, đôi mắt ướt lệ.
“Tại sao em trông y hệt như Styxx mà em thì đáng ghê tởm, còn nó thì không? Em không hiểu tại sao em là một quái vật. Em đâu có cảm thấy vậy đâu.”
“Đừng lo,” Estes đáp. “Em sẽ xử việc này. Anh không bao giờ phải lo cho nó nữa.”
“Chú nói vậy là sao?” Tôi hỏi, kinh hoảng trước sự tàn bạo trong giọng họ. Có phải họ định giết Acheron không? “Đừng nhiều chuyện,” cha gằn giọng. Ông chưa bao giờ nạt nộ
tôi trước đây. Máu tôi chợt đông lạnh giá.
Cha chộp lấy Acheron và đẩy nó tới trước mặt chú.
Acheron trông hoảng hốt. Nó với tay nắm lấy tôi, nhưng chú giựt tay nó lại, và lôi đi.
“Chị Ryssa!” Acheron gọi.
“Không!” Tôi hét, cố chạy lại bên nó.
Cha kéo tôi lại và giữ lấy tôi. “Nó đi đến chỗ tốt đẹp hơn.”
“Ở đâu?”
“Atlantis.”
Tôi kinh hoàng nhìn họ dẫn Acheron đi, em hét lớn kêu tôi cứu em.
Atlantis rất xa nơi đây. Quá xa, và chỉ một thời gian ngắn trước đây, chúng tôi đã cùng họ giao tranh. Tôi chỉ nghe những điều kinh khủng về chốn đó và những người sống ở nơi ấy.
Tôi nức nở nhìn cha tôi. “Nó sẽ sợ lắm.”
“Loại như nó không bao giờ sợ gì đâu.”
Tiếng kêu thét và van xin của Acheron
Cha tôi có thể là một vị hoàng đế hùng mạnh, nhưng ông đã sai. Tôi biết cơn sợ hãi sâu thẳm trong tâm hồn của Acheron.
Và tôi biết nỗi sợ hãi của mình.
Tôi có bao giờ được gặp lại em không?