Acheron
Chương 4 :
Ngày đăng: 11:27 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày 3 tháng 11, năm 9532 Trước Công Nguyên
Đã chín năm tôi không gặp em Acheron. Chín năm trường không ngày nào tôi không tự hỏi nó đang làm gì. Nó được người ta đối xử thế nào.
Bất cứ khi nào chú Estes đến thăm, tôi cũng đều hỏi riêng ông về Acheron.
“Nó vẫn bình thường và khỏe mạnh, Ryssa. Chú xem nó như là con ruột của chú vậy. Acheron có mọi thứ nó muốn. Chú rất vui nói với nó rằng cháu đã hỏi thăm.”
Tuy vậy, linh tính tôi dường như không hài lòng với những câu trả lời như thế. Tôil iên tục đòi cha đem Acheron về. Ít nhất cũng cho nó về nhà vào ngày lễ. Là một hoàng tử, nó đáng lẽ không được gởi đi nơi khác. Nhưng giờ đây nó lại ở một vương quốc lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng giao tranh với chúng tôi. Mặc dù chú Estes là một đại sứ, sự thật không thay đổi là nếu chúng tôi giao chiến, Acheron, với thân phận là một hoàng tử Hy Lạp, sẽ bị giết chết.
Nhưng cha từ chối tất cả lời thỉnh cầu của tôi.
Tôi viết thư thường xuyên cho Acheron, và thường thường nó đều trả lời. Lá thư của nó lúc nào cũng ngắn và rất ít chi tiết, nhưng ngay cả như thế tôi đều trân trọng mỗi lần nhận được.
Vì thế khi một lá thư gởi đến tôi vài tuần trước, tôi đã nghĩ không có gì khác thường cả.
Cho đến khi tôi đọc.
“Công nương Ryssa cao quý kính mến,
Xin thứ lỗi cho tôi vì sự lỗ mãng. Xin thứ lỗi sự đường đột của tôi. Tôi tìm thấy một trong những lá thư người gởi cho Acheron, và đã, không màng nguy hiểm bản thân, quyết định viết cho người. Tôi không thể nói ra điều gì đã xảy ra cho Acheron, nhưng nếu người yêu em trai như đã thố lộ, thì tôi xin người hãy đến thăm nó.”
Tôi không kể cho ai hết về lá thư đó. Nó không có chữ ký. Và có nhiều khả năng chỉ
là một trò lường gạt.
Nhưng tôi không thể chối bỏ cảm giác rằng không phải thế, rằng Acheron rất cần tôi.
Mỗi ngày tôi tự vấn mình về việc đi hay ở cho đến khi không chịu nỗi nữa.
Chỉ với Boraxis, người cận vệ tin cẩn, tôi trốn khỏi lâu đài, và dặn bọn thị nữ nói với cha tôi là tôi đang thăm các cô trong thành Athen. Boraxis nghĩ rằng tôi quá ư ngu ngốc để mạo hiểm đến đảo Atlantis chỉ vì một lá thư nặc danh, nhưng tôi không quan tâm.
Nếu Acheron cần tôi, thì tôi sẽ đến đó.
Tuy nhiên can đảm rời bỏ tôi vài ngày sau khi đứng trước cổng nhà chú trong kinh đô của Atlantis. Biệt thự màu đỏ khổng lồ sừng sững còn đáng sợ hơn là lâu đài chúng tôi ở Didymos. Dường như nó được thiết kế không cho mục đích nào khác ngoài việc làm người khác phải nẩy sinh lòng kính phục và sợ hãi. Dĩ nhiên, là một đại sứ của Hy Lạp, chú Estes cần phải tạo ấn tượng đó cho kẻ thù.
Với một nền văn minh tân tiến hơn quê hương Hy Lạp, vương quốc đảo Atlantis chiếu sáng lấp lánh. Tôi chưa từng thấy nhiều người xung quanh bận rộn với đủ thứ hoạt động khác nhau. Quả thật là một thành phố náo nhiệt.
Cố
nuốt cơn sợ hãi vào lòng, tôi nhìn Boraxis. Dáng cao lớn hơn người bình thường, tóc thắt bím dài xuống lưng, y là một người cường tráng, vạm vỡ. Nguy hiểm. Và y nhất mực trung thành với tôi, dù chỉ là một tùy tùng. Y đã lãnh trách nhiệm bảo vệ tôi từ khi còn thơ bé, và là một người tôi biết mình có thể hoàn toàn tin tưởng.
Y sẽ không bao giờ cho tôi gặp nguy hiểm.
Tôi bước lên bực thềm hoa cương, đến trước cánh cổng mạ vàng. Một gia nhân mở cửa trước khi tôi đến gần.
“Công nương,” y nói khách sáo, “tôi có thể giúp gì?”
“Ta đến gặp Acheron.”
Y cúi đầu và mời tôi vào bên trong. Thật kỳ lạ người gia nhân không hỏi tên tuổi hay tra hỏi có chuyện gì cần gặp em tôi. Ở nhà tôi, không ai được phép lại gần hoàng thất mà không được kiểm tra kỹ lưỡng.
Cho phép người lạ bước chân vào tư thất của hoàng gia là một trọng tội đáng xử tử hình. Nhưng người này không nghĩ ngợi gì đã dẫn chúng tôi thẳng vào nhà chú.
Khi đến một hành lang khác, người đàn ông quay lại nhìn Boraxis và hỏi. “Cận vệ của công nương sẽ cùng tham dự trong lúc người ở cùng Acheron chứ?
Tôi cau mày trước câu hỏi kỳ lạ. “Tôi không nghĩ vậy.”
Boraxis thở hơi dài. Đôi mắt y đầy vẻ lo lắng. “Công chúa…”
Tôi đặt vịn cánh tay y. “Ta sẽ không sao. Hãy chờ ở đây, ta sẽ trở lại nhanh.”
Boraxis không hài lòng quyết định của tôi, và thành thật mà nói thì tôi cũng thế, nhưng chắc chắn không có gì nguy hiểm trong ngôi nhà chú. Vì vậy, tôi để Boraxis đứng đó và tiếp tục đi xuống hành lang dài.
Khi đang đi, tôi để ý thấy một sự im lặng đáng ngại trong ngôi nhà của chú Esres. Ngay cả một tiếng thở cũng không có. Không tiếng cười. Không tiếng nói.
Chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi vang lên trong hành lang dài, đen tối. Nền đá hoa cương màu đen bóng loáng kéo dài khỏi tầm mắt, phản chiếu lại hình ảnh của chúng tôi đang đi qua những bức tượng khỏa thân xa hoa, cạnh những cành hoa lá và cây cỏ quý hiếm.
Gã gia nhân dẫn tôi đến căn phòng phía sau ngôi nhà và mở cửa.
Tôi bước vào và ngập ngừng nhận ra đó là phòng riêng của Acheron. Thật quái lạ, gã gia nhân chưa biết tôi là chị của Acheron mà đã dẫn tôi thẳng vào phòng riêng của em. Nhưng nghĩ lại, có lẽ y đã đoán ra rồi. Điều đó giải thích rất nhiều.
Đúng, chắc chắn là vậy. Y hẳn phải nhận ra tôi trông giống y như Acheron. Ngoại trừ cho đôi mắt màu bạc mỹ miều của Acheron, chúng tôi có cùng bề ngoài.
Cảm thấy thoải mái hơn, tôi nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng khổng lồ với cái lò sưởi quá khổ. Có hai trường kỷ đặt trước lò sưởi bằng đá với một cây cột kỳ lạ nằm giữa. Nó gợi tôi nhớ đến nơi dành xử phạt tù nhân, nhưng điều đó không hợp lý chút nào cả. Có lẽ là một điều đặc biệt của Atlantis. Tôi nghe nói cư dân nơi đây có tập tục rất kỳ lạ.
Cái giường khá nhỏ cho căn phòng cỡ này, với bốn cây cột giường cao chạm trổ hình con chim rất tinh xảo. Trên mỗi cây cột, đầu chim lộn ngược lại để mỏ cong ra ngoài thành cái móc treo màn, nhưng ở đây lại không có tấm màn giường nào cả.
Như là hành lang dẫn đến đây, các bức tường trong phòng lót đá hoa cương đen bóng bẩy, hiển hiện hình ảnh tôi trong đó một cách hoàn hảo. Và khi nhìn quanh, tôi nhận ra trong phòng hoàn toàn không có cửa sổ. Cũng không có bao lơn. Ánh sáng duy nhất lập lòe từ vài ánh đèn rải rác trên tường. Điều này làm căn phòng tối mù và có vẻ bất tường.
Đúng là quái đản thật…
Ba gia nhân đang sắp xếp giường cho Acheron và một người đàn bà thứ tư đang quản lý họ. Nữ quan đó là một người ốm yếu, gầy gò khoảng bốn mươi tuổi.
“Chưa đến lúc,” nữ quan nói với người đàn ông dẫn tôi đến đây. “Acheron vẫn còn đang chuẩn bị.”
Ông ta bĩu môi. “Bà muốn tôi nói với Gerikos là đã để một người khách đợi trong khi Acheron ngồi không hả?”
“Nhưng nó vẫn chưa có giờ ăn nữa,” vị nữ quan khăng khăng. “Thằng bé đã làm cả buổi sáng không ngơi nghỉ rồi.”
“Kêu nó lại đây.”
Tôi cau mày nghe tiếng xì xào trao đổi của họ. Có việc gì lạ thường ở đây. Tại sao em trai tôi, một hoàng tử, lại làm việc?
Người đàn bà bước đến cánh cửa cuối phòng.
“Khoan đã,” tôi chặn bà lại. “Tôi sẽ tự đến gặp nó. Archeron đang ở đâu?”
Bà ta nhìn ông ấy sợ hãi.
“Là giờ của công nương với nó,” ông ta kiên quyết. “Hãy để công nương làm gì cô ấy
thích.”
Người đàn bà già đứng lại, và mở cửa đến phòng ngoài. Khi bước vào, tôi nghe bà ta và
người đàn ông kêu bọn gia nhân lại và rời khỏi.
Kỳ lạ, quả đúng là kỳ lạ…
Ngập ngừng, tôi bước vào phòng định tìm người anh sinh đôi của Styxx. Một cậu bé ngạo mạn nghĩ rằng mình biết tất cả mọi việc trên thế giới. Một thiếu niên kiêu hãnh, khó chịu, hư đốn không biết tại sao tôi lại đến đây làm phiền nó.
Tôi hoàn toàn không ngờ được điều mình tìm thấy.
Acheron ngồi trong một bồn tắm lớn một mình. Tấm lưng trần hoàn mỹ của nó hướng về phía
tôi, đầu cúi xuống, mái tóc vàng gục trên bờ như thể là đã quá kiệt sức để tự tắm cho mình. Mái tóc dài xõa hững hờ ngang vai, ẩm ướt, nhưng không sũng nước.
Tim đập mạnh, tôi tiến đến phía trước và ngửi được mùi cam trong không gian. Một cái khay nhỏ đựng bánh trên sàn kế nó, vẫn y nguyên.
“Acheron?” tôi gọi khẽ.
Nó khựng lại trong một giây, rồi lấy tay khoát nước rửa mặt. Nó rời khỏi bồn, và với lấy khăn lau như không hề bối rối trước sự thật là tôi đã quấy rầy trong lúc nó đang tắm.
Khí chất cao quý của Acheron toát ra trong từng cử chỉ lau mình nhanh nhẹn, ngắn gọn, và khi vất tấm vải ra giữa chồng khăn nhỏ.
Trong một giây, tôi bị thu hút bởi vẻ đẹp cường tráng, trẻ trung của em. Bởi sự thật là nó không màng bận quần áo hay che đậy lại thân thể. Thứ duy nhất trang điểm trên mình nó là những chiếc vòng vàng. Sợi dây duyền mỏng quấn quanh cổ treo một vật trang sức nhỏ. Một sợi dây khác dày hơn quấn quanh cơ bắp trên tay, tại khủy tay và trên cổ tay. Sợi dây xích nhỏ liên kết các vòng kéo dài xuống suốt cánh tay. Và một dây chuyền vàng với vòng tròn nhỏ được đeo trên cổ chân.
Khi nó đến gần, tôi sững sờ trước hình ảnh mà tôi thấy. Em trai tôi có bề ngoài y hệt như Styxx, nhưng tôi vẫn nhìn thấy điểm khác nhau của họ.
Styxx bước nhanh nhẹn. Như thủy ngân.
Acheron bước chậm chạp. Đầy tính toán. Từng bước nhẹ nhàng như một bóng ma quyến rũ mà
nhất cử nhất động là bản hòa nhạc đầy thi vị trong từng cơ bắp, đường gân, và nét duyên dáng tự nhiên của cơ thể.
Nó gầy hơn Styxx. Gầy hơn nhiều, như thể không được ăn đủ. Ngay cả như vậy, cơ bắp của nó có cực kỳ chắc nịch và hoàn mĩ phi thường.
Đôi mắt nó vẫn còn màu bàng bạc kỳ lạ, nhưng tôi chỉ nhìn thấy chúng một chút trước khi nó dời mắt nhìn xuống sàn nhà dưới chân tôi.
Còn có điều gì khác. Một làn không khí mang sự tuyệt vọng, nhẫn nhục bao quanh nó. Luồng
khí này tôi đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần ở những kẻ vô gia cư và hành khất từng đến cửa cung điện để xin ăn.
“Xin công nương thứ lỗi,” nó khẽ nói, giọng nó âm thầm đầy dụ hoặc và trầm tĩnh kỳ lạ phát ra giữa kẽ răng. “Tôi không biết nàng đến đây.”
Dây chuông ngân lên khe khẽ trong không gian, nó phiêu phất đầy dụ hoặc bước đến sau lưng tôi. Tay nó đặt trên vai tôi và tháo gỡ áo choàng tôi ra.
Sững sờ vì hành động đường đột đó, tôi không nghĩ đến việc phản đối khi nó để áo choàng rơi xuống sàn. Cho đến khi nó vén tóc tôi lên và đặt môi lên làn da trần thì tôi mới thụp xuống tránh.
“Em làm gì thế?” Tôi hỏi.
Nó cũng ngạc nhiên như tôi, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm xuống chân. “Tôi đã không
được cho biết nàng trả cho cái gì, thưa công nương,” nó đáp khẽ. “Tôi chỉ đoán theo hình dáng của nàng, nàng muốn tôi dịu dàng. Tôi đã lầm sao?”
Tôi hoàn toàn kinh ngạc nghe lời em nói, và vì nó cứ tiếp tục cắn chặt răng. Tại sao nó lại nói chuyện như thế? “Trả cái gì chứ? Acheron, là chị nè. Chị Ryssa.”
Nó cau mày như thể không nhớ ra tôi. Nó lại giơ tay chạm vào tôi.
Tôi bước lùi lại và cầm áo choàng lên. “Chị là chị em, Acheron. Em không nhớ chị sao?”
Đôi mắt nó liếc nhìn tôi trong một giây đầy giận dữ. “Tôi không có chị.”
Đầu óc tôi quay cuồng cố giải thích ra chuyện này. Đây không phải là cậu bé đã viết thư cho tôi hàng ngày, người đã kể về những ngày vui chơi vô tư lự.
“Sao em lại nói vậy sau tất cả những món quà và thư từ chị đã gởi cho em?”
Gương mặt nó giãn ra như thể đã hiểu. “À, thì đây là một trò đùa công nương muốn chơi với tôi. Nàng muốn tôi giả thành em trai nàng.”
Tôi trừng mắt nhìn nó giận dữ. “Không, Acheron, đây không phải là trò đùa. Em là em của chị, và chị viết cho em hầu như mỗi ngày, cũng như em viết trả lời cho chị vậy.”
Tôi có cảm giác nó muốn nhìn tôi nhưng không dám.
“Tôi không biết chữ, thưa công nương. Tôi không thể chơi trò này với công nương được.”
Cánh cửa sau lưng tôi bật mở ra. Một người đàn ông tròn trịa, lùn tịt bận cái áo dài kiểu Atlantean bước vào. Y đang đọc một tờ giấy da khô và không chú ý đến chúng tôi.
“Acheron, tại sao mày không ở…” giọng ông ta ngừng hẳn khi nhìn thấy tôi.
Đôi mắt y nhíu lại tức giận.
“Cái gì đây?” y hét. Đôi mắt giận dữ quắc lên nhìn Acheron, lúc này phải lùi lại hai bước. “Mày dám tiếp khách mà không qua tao ư?”
Mặt Acheron lộ vẻ sợ hãi.
“Không đâu, despotis,” Acheron dùng từ Atlantean dành cho chủ nhân. “Tôi không bao giờ làm thế.”
Đôi môi y cong lên cuồng nộ. Y nắm lấy tóc Acheron và ép nó quỳ xuống trên nền nhà khô cứng, lạnh lẽo. “Vậy thì cô ta làm gì ở đây? Mày tiếp khách miễn phí hả?”
“Không, despotis,” Acheron đáp, tay nắm chặt như thể cố không giơ lên chống lại người đàn ông đang vặn mạnh tóc nó. “Xin ngài. Con thề không làm gì sai cả.”
“Thả nó ra!” Tôi giằng lấy tay ông ta và cố đẩy y tránh xa em trai tôi ra. “Sao ngươi dám động tới hoàng tử điện hạ! Ta sẽ ra lệnh tử hình người!”
Y phá lên cười vào mặt tôi. “Nó không phải hoàng tử gì hết. Đúng không, Acheron?”
“Đúng, despostis. Con không là gì cả.”
Gã đàn ông gọi cận vệ dẫn tôi ra ngoài.
Bọn họ lập tức vào trong phòng đưa tôi đi.
“Ta không đi,” tôi nói. Tôi quay lại bọn cận vệ và nhìn chúng bằng ánh mắt kiêu kỳ nhất. “Ta là công chúa Ryssa của Hoàng gia Arikles thành Didymos. Ta muốn gặp Hoàng thúc Estes. Ngay. Lập. Tức.”
Và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt người đàn ông. “Xin thứ lỗi, thưa công nương,” y nói, nhưng giọng không có gì là hối hận cả. “Thần sẽ đưa ngài đến đại sảnh của hoàng
thúc.”
Y gật đầu ra hiệu cho bọn cận vệ.
Vẻ ngạo mạn của y làm tôi tức giận quay ra. Trong hình phản chiếu trên nền đá hoa cương, tôi nhìn thấy y thì thào điều gì với Acheron.
Mặt Acheron tái lại. “Idikos đã hứa con không phải gặp ông ta nữa.”
Y giật tóc Acheron. “Mày phải làm như đã bảo. Hãy đứng dậy chuẩn bị đi.”
Bọn cận vệ đóng cửa phòng lại và ép tôi rời khỏi đó. Họ dẫn tôi trở lại căn nhà cũ đến một phòng khách nhỏ đơn sơ không có gì ngoài ba trường kỷ.
Tôi không biết và cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Nếu có ai dám động vào tôi hay Styxx như người đàn ông đó xử với Acheron, cha tôi sẽ lấy đầu họ ngay lập tức.
Không ai được phép nói chuyện với chúng tôi bằng giọng không tôn trọng và kinh sợ.
“Hoàng thúc ở đâu?” Tôi hỏi bọn cận vệ khi chúng lùi ra.
“Ngài đang có việc trong thành phố, tâu Công chúa. Ngài sẽ trở về ngay.”
“Gọi Hoàng thúc mau lên.”
Tên cận vệ cúi đầu chào tôi, rồi đóng cửa lại.
Tôi vừa ở trong phòng một lúc thì cánh cửa bí mật cạnh lò sưởi mở ra. Đó là viên nữ quan đã ở trong phòng Acheron khi tôi vừa đến, người đàn bà lớn tuổi lo lắng cho sức khỏe của Acheron.
“Công chúa?” bà ngập ngừng hỏi. “Thật là người sao?”
Lúc đó tôi nhận ra ngay bà là ai. “Bà là người đã viết bảo tôi phải đến thăm ư?”
Bà ta gật đầu.
Tôi thở dài khoan khoái. Cuối cùng cũng đã có người cho tôi lời giải thích. “Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Người đàn bà hít một hơi sâu, khó khăn, như thể điều bà sắp nói làm bà rất đau lòng. “Bọn họ bán em trai ngài, thưa công nương. Họ đối xử với nó những điều không ai đáng phải gánh chịu.”
Tim tôi se thắt lại trước lời của bà ta. “Bà nói vậy nghĩa là gì?”
Tay bà vặn vẹo lấy áo. “Xin hỏi công nương đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi ba.”
“Nàng vẫn còn con gái?”
Tôi bị xúc phạm ghê gớm vì bà ta dám hỏi câu hỏi đó. “Không phải chuyện của bà.”
“Xin công nương thứ lỗi. Tôi không muốn xúc phạm nàng. Tôi chỉ đơn giản muốn xem nàng có thể hiểu được họ đã làm gì em trai. Nàng có biết tsoulus là gì không?”
“Tất nhiên, ta…” Kinh hoàng bao trùm lấy tôi. Đó là một từ Atlantis mà không có nghĩa tương đương trong tiếng Hy Lạp, nhưng tôi biết từ đó. Họ là những người con trai, con gái được huấn
luyện làm nô lệ tình dục cho những kẻ giàu có và hoàng thất. Khác với gái điếm hay kỹ nữ, họ được huấn luyện cẩn thận và bị cô lập từ khi còn ấu thơ.
Đồng tuổi với em trai tôi ngày họ đem nó đi khỏi tôi.
“Acheron là một tsoulus ư?”
Bà ta gật.
Tôi choáng váng. Không thể nào. “Bà nói dối.”
Bà ta lắc đầu. “Đó là nguyên nhân gọi công chúa tới. Tôi biết ngài sẽ không tin trừ khi tận mắt thấy được.”
Và tôi vẫn không chịu tin. Không nào xảy ra chuyện này. “Hoàng thúc sẽ không bao giờ cho phép.”
“Vương gia chính là người đã bán hoàng tử. Nàng nghĩ coi cái gì đã trả cho ngôi biệt thự này?”
Tôi cảm thấy buồn nôn khi nghe tin nhưng một phần nào đó trong tôi vẫn không chịu chấp nhận điều hiển nhiên. “Ta không tin.”
“Vậy thì hãy đến đây, nếu ngài dám, và tận mắt nhìn đi.”
Tôi thật sự không muốn, nhưng vẫn theo bà ta qua hành lang sau của ngôi nhà. Con đường dài dằng dặc cho đến khi đến căn phòng nơi Acheron đã tắm.
Bà ta giơ ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi giữ yên lặng.
Đó là khi tôi nghe tiếng của họ. Tôi vẫn là một trinh nữ, nhưng cũng không phải không biết gì. Tôi từng nghe tiếng người ân ái tại những bữa đại tiệc mà cha cấm tôi tham dự.
Nhưng tệ hơn nữa, giữa những thanh âm đầy lạc thú là tiếng hét thống khổ từ em trai tôi. Gã đàn ông đang hành hạ Acheron và gã hưởng lạc thú từ việc tạo cơn đau cho em.
Tôi bước lại gần cánh cửa nhưng người đàn bà chặn đứng tôi lại.
Bà nghiêm giọng nói khẽ. “Công chúa xen vào, và em trai nàng sẽ phải chịu những đau khổ mà nàng không thể tưởng tượng được.”
Lời nói của bà ta xuyên thấu qua tôi. Linh hồn tôi kêu gào đòi tôi phải làm gì đó. Nhưng người đàn bà đã đúng về tất cả mọi việc. Bà ta biết em và chú tôi còn nhiều hơn tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy nó đau khổ nữa.
Cuối cùng, sau một khoãng thời gian dài như không bao giờ kết thúc, đã có yên lặng.
Tôi nghe tiếng bước chân nặng nề bước ra khỏi căn phòng, tiếng cửa mở và khép lại.
Vẫn sững sờ, tôi không thể thở. Không thể nhấc chân.
Người đàn bà mở cửa để cho thấy Acheron đang bị xích vào giường bằng những vòng vàng. Các vòng tại cổ tay và cổ chân được cột lên trên mõm chim trang trí cho cột giường.
Và tôi đã ngu ngốc cho rằng chúng để dành treo màn.
“Tôi đã không được cho biết công nương trả cho gì. Tôi chỉ suy đoán từ hình dáng, nàng muốn tôi dịu dàng. Tôi đã lầm sao?”
Những từ đó xé nát lòng tôi khi nhìn người đàn bà gỡ nó ra.
Tôi không thể dời mắt khỏi cảnh tượng em tôi đang nằm đó, trần truồng. Bị thương tích. Máu tuôn.
Em trai tôi.
Nước mắt trào lên trong tôi khi nhớ lại lần cuối tôi gặp nó. Khuông mặt trẻ thơ cũng đã bị đánh, nhưng không thế này. Giờ đây môi nó rách toạc, mắt trái sưng vù, và mũi chảy máu. Thân mình nó đầy dấu tay đỏ và vết bầm.
Không ai đáng phải chịu như vậy.
Tôi bước một bước lên đồng lúc cánh cửa phòng mở ra. Nữ quan ra hiệu cho tôi tránh mặt.
Kinh hoảng, tôi nấp trong một chỗ tối, nơi không ai thấy được nhưng tôi có thể nghe được.
Tiếng chửi rủa vang lên. “Chuyện gì xảy ra ở đây?” tôi nhận ra tiếng của chú Estes.
“Con không sao, Idikos,” Acheron đáp, giọng ngèn nghẹn và đầy đau đớn. Nghe như là nó đã xuống giường và bị trợt chân.
Tôi tưởng chú sẽ nổi giận với người đàn ông đã hành hạ Acheron. Không phải. Chú nổi giận với em tôi.
“Đúng là đồ vô dụng,” chú Estes nạt. “Coi mày kìa. Không đáng một đồng xu sola nữa.”
“Con không sao, thưa Idikos,” Acheron khăng khăng trong một giọng ngoan ngoãn làm tôi muốn bệnh. “Con có thể lau chùi…”
“Lấy thanh gỗ và cây roi đây,” chú Estes thốt, cắt ngang lời nó.
Tôi nghe tiếng Acheron phản đối, nhưng thay vì lời nói, giọng nó nghèn nghẹn như thể có gì đó ngăn nó thốt lời.
Tôi muốn có can đảm để bước thẳng vào phòng và kêu họ ngừng tay, nhưng tôi không thể cất bước. Tôi quá hoảng sợ để mà đi.
Tôi lắng nghe tiếng dây xích kêu loảng xoảng và rồi tiếng roi trên da thịt.
Acheron kêu lên, giọng nghẹn lại đau đớn.
Trận đánh kéo dài cho đến lúc Acheron im lặng. Tôi quỵ xuống sàn, nước mắt tuôn rơi. Nắm tay tôi đưa lên miệng, cố không bật ra tiếng nức nở trong khi tôi đang suy nghĩ mình nên làm
gì. Làm sao có thể ngừng việc này lại?
Ai trên thế gian có thể tin tưởng tôi? Estes là người em trai yêu quý nhất của cha tôi. Không có cách nào ông tin lời tôi nói. Không bao giờ.
“Nhốt nó vào trong hộp,” chú Estes phán.
“Cho bao lâu?” người kia hỏi.
Tôi nghe tiếng chú thở dài kinh tởm. “Ngay cả với khả năng lành thương nhanh chóng của nó, cũng phải ít nhất một ngày trước khi nó đủ khỏe để tiếp khách. Hãy tìm Ores và bắt y trả thất thu của chúng ta. Bỏ hết mấy cuộc hẹn của Acheron, và để nó ở đó cho đến sáng ngày mai.”
“còn thức ăn?” bà nữ quan hỏi.
Chú Estes gầm lên, “Nếu nó không làm việc, thì không được ăn. Nó vẫn chưa kiếm được phần ăn cho hôm nay.”
Tôi nghe tiếng cửa mở và khép lại.
“Nào, cháu gái ta ở đâu?”
“Công chúa đang ở phòng khách,” người đàn ông đáp.
“Nó không có ở đó khi ta vào.”
“Công nương nói sẽ đi dạo quanh thành phố,” nữ quan nhanh chóng trả lời. “Công nương sẽ trở lại nhanh.”
“Khi nào nó trở lại phải cho ta biết ngay,” chú Estes nạt. “Nói với nó Acheron đã đi xa, thăm bạn bè.”
Mấy người đàn ông rời khỏi phòng.
Tôi quỵ trên sàn, mắt chằm chằm nhìn hồ nước. Chằm chằm nhìn bức tường phản chiếu hình ảnh của căn phòng.
Em tôi đã phải phục vụ bao nhiêu người? Nó đã sống bao lâu với những cảnh mà tôi vừa chứng kiến.
Nó đã xa nhà hơn chín năm. Chắc chắn mọi sự không luôn luôn như thế này cho nó. Đúng không?
Ý nghĩ này làm tôi buồn nôn.
Nữ quan quay trở lại. Tôi nhìn thấy nỗi kinh hoàng trong mắt bà và tự hỏi mình có cùng ánh mắt đó hay không.
“Họ đối xử với nó như thế này bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
“Tôi làm việc ở đây khoảng một năm, thưa công nương. Việc này đã xảy ra từ khi tôi đến.”
Tôi cố tìm xem có phương cách nào không. Tôi chỉ là một người con gái. Vốn không là gì cả trong một thế giới nơi đàn ông có quyền lực tuyệt đối. Chú sẽ không màng đến tôi. Cũng như thế, cha cũng sẽ không nghe.
Ông sẽ không bao giờ tin rằng em ông đã làm một chuyện như thế. Như là tôi đã từng không tin người chú mà tôi lúc nào cũng yêu quý và kính mến lại có thể làm nên một chuyện như thế.
Nhưng không có cách nào phủ nhận chuyện này.
Làm sao chú Estes có thể đến hoàng cung chúng tôi, ăn cùng bàn với tôi và Styxx, và biết rằng trong lúc chú ở nhà thì có một cậu bé y như Styxx, chỉ khác đôi mắt, đang phải bán thể xác mình?
Không thể nào hiểu được.
Điều duy nhất mà tôi biết là tôi không thể để Acheron ở đây. Trong tình cảnh thế này.
“Bà có thể bí mật đem cận vệ ta đến chỗ này không?” Tôi hỏi viên nữ quan.
Bà gật đầu.
Bà rời khỏi tôi và tôi nấp trong góc phòng chờ đợi trong sợ hãi.
Khi bà trở về với Boraxis, tôi cuối cùng cũng có đủ can đảm để đứng dậy.
Boraxis cau mày giúp tôi đứng lên. “Công nương có sao không?”
Tôi gật đầu không cảm giác. “Acheron ở đâu?” Tôi hỏi nữ quan.
Bà dẫn tôi vào phòng riêng của nó.
Lần nữa tôi lại thấy cái giường còn nhầy nhụa vết máu. Không dám nhìn tiếp, tôi theo bà đến một cánh cửa.
Khi bà mở cửa, Acheron ở bên trong, quỳ trên miếng gỗ cứng có gai nhọn để đâm vào da thịt, gây đau đớn cho em. Không gian bên trong rất nhỏ, tôi biết nó được xây không ngoài mục đích
trừng phạt em. Nó vẫn còn khỏa thân, mình mẩy đầy vết bầm và vết máu. Hai chiếc vòng tay bị khóa lại liền nhau sau lưng em, nhưng tôi chú ý nhất là lòng bàn chân của nó.
Tím đen.
Tôi chợt hiểu những âm thanh mà tôi nghe thấy. Còn có chỗ nào tốt hơn để trừng phạt một người mà không muốn thân thể bị hư hại? Không ai sẽ trông thấy bàn chân của nó.
Cố hết sức nhẹ nhàng, nữ quan và tôi nâng nó ra khỏi phòng. Quanh đầu nó có một sợi dây kỳ lạ quấn quanh. Khi nữ quan tháo nó ra, tôi thấy một trái cầu gai dưới lưỡi Acheron.
Tôi nhăn mặt khi bà kéo trái cầu ra và em rít lên đau đớn.
“Trả tôi lại,” em cắn chặt răng nói khi nữ quan vừa thả tay nó ra.
“Không,” tôi đáp. “Chị sẽ đưa em ra khỏi đây.”
Nó vẫn mím chặt môi. “Tôi bị cấm rời khỏi đây, thưa công nương. Mãi mãi. Xin để tôi trở lại. Chống lại họ càng bị trừng phạt nhiều hơn thôi.”
Tim tôi tan vỡ khi nghe em nói. Họ đã làm gì mà em phải hoảng sợ ngay cả đến việc chạy trốn?
Em cố quay trở lại phòng hành hình, nhưng tôi chặn lại.
“Chị sẽ không để ai hại em nữa, Acheron. Chị xin thề đấy. Chị sẽ đưa em về nhà.”
Em nhìn tôi như thể từ đó hòan toàn xa lạ. “Tôi phải ở lại đây,” em khăng khăng. “Bên ngoài không an toàn cho tôi.”
Tôi làm ngơ và quay qua nữ quan. “Quần áo của nó đâu?”
“Không có quần áo, thưa công nương. Nó không cần quần áo cho nghề này.”
Tôi rùng mình trước lời nói của bà.
“Vậy cũng được.” Tôi lấy áo choàng quấn cho nó và với sự giúp đỡ của Boraxis, chúng tôi dẫn nó ra khỏi ngôi nhà mặc cho sự phản đối quyết liệt của Acheron. Chân và tay tôi run rẩy sợ sẽ bị
chú hay bọn gia nhân khám phá bất cứ lúc nào.
May mắn thay vị nữ quan biết mọi đường đi nước bước trong nhà ra tới ngoài đường.
Bằng phép màu nào đó, chúng tôi cũng tới được xe ngựa sau nhà. Boraxis ngồi với người đánh xe trong khi tôi và Acheron trong xe. Một mình.
Cùng nhau.
Tôi nín thở cho đến khi khuất bóng nhà chú Estes, và chúng tôi ra ngoài thành, ngang qua cầu và lên con đường đẫn đến bến cảng.
Acheron ngồi thu lu trong góc xe, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ và không nói gì cả.
Đôi mắt nó như đã chết. Không sức sống. Như đã nhìn thấy quá nhiều cảnh kinh hoàng.
“Em có cần lang y không?” tôi hỏi.
Nó lắc đầu từ chối.
Tôi muốn an ủi và dỗ dành nó, nhưng không chắc bất cứ thứ gì trên thế gian có thể làm được điều ấy.
Chúng tôi im lặng suốt cả chặng đường cho đến khi phải tạm dừng ở một ngôi làng nhỏ. Người đánh xe đổi ngựa trong lúc chúng tôi xin tá túc ở một căn nhà. Tôi thuê một căn phòng để cho
chúng tôi có thể tắm rửa và nghỉ ngơi một mình.
Boraxis bằng cách nào đó đã tìm thấy và mua một bộ trang phục cho Acheron. Quần áo khá nhỏ, và bằng vải thô nhưng Acheron không than phiền gì cả. Nó chỉ lặng lẽ cầm lấy và thay đồ trong căn phòng thuê.
Tôi để ý thấy Acheron khập khiễng bước ra khỏi phòng nơi tôi đang đợi trong hành lang hẹp. Lòng tôi đau như cắt khi nghĩ đến em đang bước trên đôi chân tím đen mà vẫn không cất một lời than vãn.
“Đến đây, Acheron, mình cần phải ăn khi có thể.”
Đôi mắt nó hiện vẻ hoảng loạn. Và ngay lập tức thay thế bằng sự nhịn nhục chịu đựng.
“Sao vậy?” tôi hỏi.
Em không trả lời. Nó chỉ đặt mũ của áo choàng lên che đầu như muốn che mình khỏi thế gian. Đầu cúi xuống, và tay choàng qua người, nó theo tôi bước vào căn phòng ăn ở dưới.
Tôi bước đến cái bàn ở cuối phòng, gần lò sưởi.
“Tôi phải trả cho ai để có thức ăn?” Acheron khẽ hỏi, khuôn mặt hoàn toàn bị mũ che khuất.
Tôi cau mày nhìn em. “Em có tiền ư?”
Vẻ bối rối hiện lên mặt nó khi nghe tôi hỏi.
“Nếu nó không làm việc, thì không được ăn. Nó vẫn chưa trả được cho bữa ăn hôm nay.” Tim tôi thắt lại khi nhớ lời chú Estes đã nói. Nước mắt chực trào ra.
Nó nghĩ tôi muốn nó…
“Chị sẽ trả cho bữa ăn, Acheron, bằng tiền.”
Vẻ nhẹ nhõm trên mặt nó càng làm tôi xót xa.
Tôi ngồi xuống. Acheron bước quanh bàn, và quỳ xuống trên sàn nhà bên phải sau lưng tôi.
Tôi cau mày nhìn em. “Em đang làm gì đó?”
“Xin lỗi công nương. Tôi không muốn xúc phạm người.” Em bò lùi lại phía sau một chút.
Hoàn toàn kinh ngạc, tôi quay lại nhìn em. “Sao em ngồi trên sàn làm gì?”
Nó ngay lập tức lộ vẻ thất vọng. “Tôi sẽ chờ người trong phòng.”
Và đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
“Khoan đã,” tôi kéo tay em. “Em không đói sao? Chị nghe nói em chưa ăn gì mà.”
“Tôi đói,” nói đơn giản nói giữa kẽ răng.
“Thì ngồi xuống đi.”
Em lại quỳ xuống dưới đất.
Nó đang làm gì thế? “Acheron, sao em ở dưới đất mà không ngồi trên bàn với chị?”
Đôi mắt nó trống rỗng, khiêm nhường. “Đĩ không ngồi cùng bàn với người đàng hoàng.”
Giọng nó bình bản như thể chỉ lập lại một điều đã xảy ra nhiều lần nó không còn ý nghĩa gì hết cho em.
Nhưng lời nói đó xé lòng tôi.
“Em không phải là đĩ, Acheron.”
Nó không cãi lại, nhưng tôi có thể nhìn thấy sự phản đối trong đôi mắt bạc đó.
Tôi đưa tay lên gần khuôn mặt em. Người nó cứng người lại trong giây lát.
Tôi để tay xuống. “Lại đây,” tôi dịu dàng nói. “Ngồi trên bàn với chị.”
Nó làm như tôi bảo, nhưng trông có vẻ rất khó chịu, như thể sợ có người sẽ nắm tóc nó kéo đi bất cứ lúc nào. Nó cứ liên tục kéo mũ che lại như thể bảo vệ mình.
Đó là khi tôi nhận ra cách thứ hai để trừng phạt một người mà không để lại dấu tích. Cái đầu. Họ đã nắm tóc nó kéo bao lần?
Một người phục vụ đến.
“Em thích ăn gì hả Acheron?”
“Người thích gì thì tôi như thế, Idika.”
Idika. Một từ Atlantis mà nô lệ dùng cho chủ nô.
“Em không muốn gì sao?”
Nó lắc đầu.
Tôi kêu món ăn và quan sát em. Nó vẫn nhìn xuống đất, hai tay ôm lấy người.
Khi Acheron ho, tôi để ý có vật lạ trong miệng nó.
“Cái gì thế?” Tôi hỏi.
Nó ngước lên nhìn tôi, rồi lại cúi ngay xuống. “Cái gì là gì, Idika?” em hỏi, vẫn với miệng ngậm chặt.
“Chị là chị em, Acheron, em hãy gọi là chị Ryssa.”
Nó không trả lời.
Thở dài, tôi trở lại câu hỏi ban đầu. “Cái gì trong miệng em thế? Cho chị xem nào.”
Em ngoan ngoãn há miệng ra. Đường thẳng chính giữa lưỡi em bị xỏ và gắn nhiều trái cầu nhỏ bằng vàng lấp lánh dưới ánh đèn. Tôi chưa từng thấy cái gì như thế.
“Cái gì vậy?” Tôi cau mày hỏi.
Acheron khép miệng lại và những cử động qua miệng và hàm, tôi biết nó đang chà trái cầu vào vòm miệng. “Erotikisfairi.”
“Chị không hiểu từ đó.”
“Quả cầu tình dục, Idika. Làm cho lưỡi tôi kích thích hơn khi hầu hạ.”
Tôi không thể ngạc nhiên hơn nếu nó giơ tay tát tôi. Nó lãnh đạm nói ra một điều cấm kỵ trong thế giới của tôi.
“Có đau không?” Tôi không thể tin được là mình phải hỏi câu này.
Nó lắc đầu. “Tôi chỉ phải cẩn thận không để nó đập vào bể răng thôi.”
Thì ra đó là nguyên nhân mà nó mím chặt môi khi nói chuyện.
“Em vẫn nói được thật đúng là phép lạ.”
“Không ai trả tiền cho đĩ để nói chuyện, Idika.”
“Em không phải là đĩ!” Vài người quay đầu lại, làm tôi nhận ra tôi đã to tiếng.
Má tôi ửng hồng, nhưng mặt Acheron không có gì xấu hổ cả. Em chỉ đơn giản chấp nhận như thể nó không là gì tốt đẹp hơn và không xứng đáng tốt hơn.
“Em là một hoàng tử, Acheron. Hoàng tử.”
“Vậy tại sao các người lại đuổi tôi đi?”
“Vậy tại sao các người lại đuổi tôi đi?”
Câu hỏi làm tôi giật mình. Không chỉ vì những từ ngữ, mà còn vì tiếng xót xa trong giọng nói.
“Em nói gì?”
“Idikos bảo các người đều nói vậy.”
Idikos. Từ dành cho nam chủ nhân của nô lệ.
“Ý em là Estes à?”
Nó gật.
“Chú ấy là chú em, không phải idikos.”
“Không ai cãi được với đòn roi, thưa công nương. Ít nhất cũng không lâu.”
Tôi nuốt vào lời của nó. Không, tôi chắc rằng không. “Chú đã nói gì với em?”
“Rằng bệ hạ muốn tôi chết. Tôi chỉ còn sống vì người con bệ hạ yêu quý cũng sẽ qua đời nếu tôi chết.”
“Không đúng. Cha nói chỉ gởi em đi xa bởi vì cha sợ có người sẽ hại em. Em chính là người thừa kế ngai vàng.”
Acheron vẫn nhìn xuống đất. “Idikos nói tôi là sự xấu hổ cho gia đình. Không xứng đáng được ở gần bất cứ ai. Đó là nguyên nhân bệ hạ đuổi tôi đi và bảo mọi người tôi đã chết. Tôi chỉ hữu dụng cho một việc.”
Tôi không cần nó nói cho tôi biết một việc đó là gì. “Chú đã dối em đó.” Tim tôi vỡ tan trước sức nặng của sự thật. “Cũng như chú ấy đã nói dối chị và cha. Chú bảo em đang rất khỏe mạnh và
hạnh phúc. Học giỏi.”
Nó bật cười cay đắng. “Tôi học rất giỏi, Idika. Hãy tin đi, tôi là học sinh giỏi nhất trong bất cứ thứ gì mà họ dạy.”
Làm sao mà nó có thể đùa về chuyện đó?
Tôi quay nhìn người hầu bàn mang thức ăn đến. Tôi bắt đầu cầm muỗng, thì nhận ra Acheron vẫn chưa động đậy. Em chỉ nhìn chằm chằm vào thức ăn trước mặt với cặp mắt thèm muốn.
“Em ăn đi,” tôi bảo.
“Công nương vẫn chưa chia phần ăn cho tôi.”
“Ý em là gì?”
“Nàng ăn, và nếu tôi làm nàng vui trong bữa ăn, nàng sẽ quyết định cho tôi ăn bao nhiêu.”
“Làm chị vui thế nào… ồ không. Đừng trả lời. Chị không muốn biết.” Tôi thở dài, rồi chỉ vào dĩa và cốc nước. “Tất cả là của em. Em có thể ăn ít nhiều tùy thích.”
Nó lưỡng lự nhìn thức ăn, rồi lại liếc nhìn sàn nhà dưới chân tôi.
Đó là khi tôi hiểu ra tại sao nó lại quỳ ở đó. “Em thường ăn ở trên sàn phải không?”
Như một con chó.
Nó gật. “Nếu tôi đặc biệt làm ngài hài lòng,” giọng nó nhẹ nhàng. “Idikos đôi khi dùng tay mớm cho tôi.”
Tôi không còn muốn ăn nữa.
“Ăn tự nhiên đi, em trai ạ,” giọng tôi khàn đi. “Ăn bao nhiêu cũng được.”
Tôi nhấp một ngụm rượu, cố dằn bụng lại và nhìn em ăn. Cử chỉ của nó đều đúng lễ nghi, và một lần nữa tôi nhận ra nó ăn chậm thế nào. Tư thái tỉ mỉ hoàn hảo.
Nhất cử nhất động đều toát lên vẻ mỹ lệ. Tinh tế.
Được tính toán để dụ hoặc.
Cử động như một thằng đĩ.
Nhắm mắt lại, tôi muốn gào lên vì sự bất công này. Nó là đại hoàng tử. Nó đáng lẽ là người thừa kế ngai vàng và ở nơi đây…
Làm sao họ có thể xử nó như thế?
Và tại sao?
Bởi vì mắt nó khác biệt ư? Hay bởi đôi mắt đó làm người ta khó chịu?
Không có điều gì đáng sợ gì về thằng bé này. Không như Styxx, người được biết đến là đã cho bắt và đánh người chỉ vì họ xúc phạm nó. Một người nông dân nghèo đã bị đánh dã man bởi vì y dám đến hoàng cung mà không mang giày. Một đôi giày y không có đủ tiền để mua.
Acheron đã không trêu ghẹo tôi, hay cười nhạo người khác. Em không đánh giá bất cứ ai hay bêu rếu họ.
Thay vì thế nó chỉ lặng lẽ ngồi đó ăn.
Một gia đình bước vào và ngồi cạnh bàn chúng tôi. Acheron ngừng ăn khi nhìn thấy một cậu bé trai và gái. Cậu trai còn nhỏ tuổi và bé gái bằng tuổi nó.
Nhìn vẻ mặt của nó, tôi có thể thấy nó chưa bao giờ nhìn thấy một gia đình cùng ngồi với nhau. Nó tò mò quan sát họ.
“Công nương cho tôi hỏi một câu được không?”
“Tất nhiên.”
“Nàng và Styxx vẫn thường cùng ngồi ăn với cha mẹ người vậy sao?”
“Họ cũng là cha mẹ em.”
Nó tiếp tục ăn mà không trả lời.
“Đúng,” tôi đáp. “Chị và em Styxx vẫn thường ngồi ăn với cha mẹ như thế.” Nhưng Acheron chưa bao giờ được làm thế. Ngay cả khi ở nhà, nó cũng không được phép đến bàn ăn gia đình.
Sau đó, nó không hỏi nữa. Cũng không nhìn vào gia đình nọ nữa. Nó chỉ đơn giản tiếp tục ăn với những cử chỉ hoàn hảo đó.
Tôi ráng nuốt vài miếng, nhưng nhận ra mình không đói gì mấy.
Chúng tôi lui về phòng và đợi người đánh xe nghỉ ngơi, cũng như cho ngựa ăn. Cũng đã gần hoàng hôn, và tôi không chắc có cần phải tiếp tục đi cả buổi chiều hay không.
Tôi ngồi xuống cái ghế nhỏ và nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Quả là một ngày dài. Tôi chỉ mới vừa đến Atlantis vào buổi sáng và đã không nghĩ là phải trở về sớm như thế. Không kể đến áp lực bất ngờ vì đã trộm em tôi khỏi chú. Giờ phút này, tôi chỉ muốn thiếp đi.
Tôi có cảm giác Acheron đang đứng trước mặt.
Mở mắt ra, tôi thấy nó lại khỏa thân chỉ trừ cho mấy cái vòng.
Tôi cau mày. “Em làm gì thế?”
“Tôi còn nợ công nương thức ăn và trang phục.” Em quỳ xuống chân tôi và nâng gấu váy tôi lên.
Tôi đứng bật dậy, giữ lấy tay nó. “Không được chạm vào người thân như thế, Acheron. Vậy là sai.”
Lông mày nó cau lại bối rối.
Khi ấy tôi biết được một sự thật kinh hoàng. “Estes… chú có… Em..” Tôi không thể nói ra được những lời đó.
“Tôi trả cho ông mỗi đêm vì đã có lòng tốt nuôi dưỡng tôi.”
Chưa lúc nào trong đời muốn khóc như lúc này, nhưng mắt tôi vẫn ráo hoảnh – ngay cả khi cơn giận và kinh tởm dâng lên trong tôi vì những gì đã xảy ra cho em. Ồ, nếu tôi tóm được chú… “Mặc quần áo lại đi, Acheron. Em không cần phải trả cho chị cái gì cả.”
Nó rời khỏi và làm như tôi bảo.
Suốt cả buổi chiều tối, nó ngồi lặng lẽ trong góc phòng mà không cử động một ngón tya. Rõ ràng nó cũng đã được huấn luyện để làm thế. Tôi ôn lại những điều kinh hoàng xảy ra trong ngày nay.
Những sự kiện kinh hoàng này là cuộc sống hàng ngày của nó.
Em Acheron đáng thương của tôi.
Tôi kể cho nó nghe cha sẽ mừng nó quay trở về. Mẹ sẽ vui thế nào khi gặp lại nó.
Tôi kể về hoàng cung, và về căn phòng lộng lẫy của nó ở đó.
Nó lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt lộ vẻ không tin một điều gì từ miệng tôi.
Đĩ không sống trong hoàng cung.
Tôi có thể đọc được suy nghĩ rõ ràng của nó.
Và thành thực mà nói, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ những lời nói của mình.