Ái Đích Quyền Đầu
Chương 1 : Quyền cùng kiếm
Ngày đăng: 12:13 18/04/20
Vong Tình hồ
Kỳ thật không thể xem là một cái hồ, đã một thời là
một ao sen tương đối lớn, chỉ là sau này lại không ra hoa nữa, một mảnh
xanh trống không lại mang theo một truyền thuyết xa xưa, vì vậy mới có
Vong Tình hồ.
Nghe nói, cái hồ không lớn này đã có từ rất sớm
rồi, khi đó có rất nhiều bông sen tuyệt đẹp, giống như trong một bài thơ hái sen nào đó đã viết, đồng thời có một đôi tình nhân chèo một chiếc
bè gỗ nhỏ qua lại giữa hồ sen. Điều này quả thật cũng từng có. Nguồn gốc của Vong Tình Hồ, dường như cũng bởi nguyên do giữa đôi tình nhân đó.
Theo người xưa kể, từng có một nam thanh niên yêu một nữ tử, mà nữ tử
này lại gả cho người khác, hắn muốn tìm một phương pháp để quên đi nữ tử kia, song một người khi yêu sâu đậm muốn quên rất là khó. Bởi vậy hắn
nhập thần vào một cây sen, muốn từ nơi đó rút ra thuần khiết vĩnh hằng
trên nhân thế, quên hết những bụi trần của thế gian. Từ linh hồn của hắn sinh trưởng thành một bông sen trinh khiết.
Đáng tiếc hắn đã
sai, nhân thế không có khả năng tồn tại tư tưởng của hắn, hắn cũng không thể quên được tất cả tình cảm, bởi vì ngay cả chết bản thân vẫn là kỷ
niệm vĩnh viễn.
Điều kỳ quái chính là, những cánh hoa sen trong
cái ao đó chỉ trong một đêm đã biến mất. Hiện tại ở trước mắt mọi người
chỉ là một mặt nước trong vắt, khiến cho cái ao nhỏ này đột nhiên lại
trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, trông giống như một cái hồ nhỏ. Đối với
cái chết của hắn, mọi người có nhiều điều không thể giải thích được. Cái chết đột ngột của hắn mang rất nhiều sự việc thần di bên gần hồ. Lúc
ấy, có vài lão nhân đã nói rằng, có lẽ vì thần tiên ở trên trời bị câu
chuyện tình của hắn làm cho cảm động mà cứu lấy hắn. Còn sự biến hóa của ao sen cũng là do thần tiên trên trời gây nên, biến màu xanh sống động
của sinh mệnh thành màu xanh phù thủy để biểu thị với nhân thế rằng,
nhất thiết vạn vật đều là phù phiếm hư ảo, khiến cho con người quên đi
hết bao nhiêu tình cảm của kiếp trước.
Song, con người có thể vong tình được chăng?
Có lẽ là không thể, vì vậy mà người ta gọi cái ao sen này là Vong Tình hồ. Điều đó cũng có ý bảo người ta rằng, làm người không nên quên duyên cố.
Đối với cái truyền thuyết này, người đời sau có nhiều người không tin,
nhưng cũng có rất nhiều người cảm động vì nó, và cũng có vài thi nhân
bản địa vì câu chuyện này mà thương cảm làm nên vài câu thơ. Nhưng điều
khiến người ta khó quên nhất chính là có một kẻ ăn mày nhân một lần qua
đêm tại đây, đã cảm ngộ ra điều gì đó, rồi đọc lên mấy câu:
Nhất cá nam nhân tử liễu,
nhân vi nữ nhân bất ái tha.
Hựu nhân vi nữ nhân bất ái tha
Sở dĩ giá lý một hữu liên ngẫu bái!
Một nam nhân đã chết,
Bởi vì nữ nhân không yêu thương hắn;
mắt như huynh nghĩ. Huynh dù sao cũng không phải là nữ nhân!"
Thụ Trường Phong nói: "Có lẽ muội đúng. Đúng thế, trong suy nghĩ của ta,
muội luôn luôn đúng, bởi vì tất cả tình cảm của ta bao gồm cả muội.
Nhưng mà, muội có thể nói cho ta biết, ta trong hai mươi mốt năm cuộc
đời của muội, tới cùng là đóng vai trò gì? Là phụ thân muội hay đại ca
muội? Muội nói cho ta, muội có từng lấy cảm tình của một nữ nhân với một nam nhân để yêu ta không, Trữ Đình?" Trong đôi mắt hổ của hắn, lấp lánh những giọt lệ mơ màng, giống như trong đôi mắt của một nam nhân từ
trước tới nay chưa bao giờ khóc kia có bột hạt tiêu.
Trữ Đình con ngươi còn ngấn nước mắt, chìm trong yên lặng.
"Trường Phong, huynh năm đó không nên để cho muội chờ đợi ở bên cạnh Đông
Dương. Nếu yêu muội thì bất kể ở đâu cũng đều phải mang muội theo."
Thụ Trường Phong thống khổ nói: "Cho nên muội trong ba năm đó đã yêu hắn
phải không. Ân? Muội biết không, nếu ta mang nàng theo, ta không có khả
năng còn sống gặp muội, mà ta còn làm liên lụy tới muội nữa. Nên ta mới
lựa ra đi một mình. Nhưng quan phủ lại không chịu bỏ qua tội sát nhân
của ta. Ta vì muội mà giết hơn ba mươi nhân mạng còn chưa đủ sao? Ta có
tội ta biết, nhưng với muội, ta vô tội! Hôm nay ta liều mạng trước nguy
hiểm bị bắt giữ rồi đem đi chém đầu chỉ là vì muốn tranh muội trở lại.
Ta mặc kệ muội trở thành như thế nào, Thụ Trường Phong ta cũng đều yêu
muội!"
Trữ Đình rưng rưng: "không còn như vậy đâu, Trường Phong!
Trở về đi, Hoa Cá cô nương so với muội còn tốt hơn. Huynh có lẽ nên đối
xử tốt với người con gái yêu huynh. Muội xin lỗi huynh!"
Thụ Trường Phong quát: "Ta mặc kệ, ta nghĩ muội không còn yêu ta, nên mới không đi theo ta?"
Trữ Đình hạ giọng nói : "Trường Phong, nói lời tận đáy lòng, cuộc đời này
của muội, luôn không coi huynh là tình nhân. Dù huynh giết chết Đông
Dương, bắt muội đi, muội cũng không cam tâm làm theo. Trường Phong, muội tiễn huynh một đoạn đường cuối cùng!"
Hai tay Thụ Trường Phong
rời khỏi đôi vai nhỏ nhắn của Trữ Đình, chân lùi lại, mái tóc lõa xõa
dính lên miệng. Đôi mắt vô thần nhìn nữ nhân trước mặt, đôi môi rung
rung không nói được nửa lời.
Trữ Đình đột nhiên tiến lên trước
một bước, đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt thô ráp của hắn, đột nhiên hắn
ùi lại một bước, xoay lưng về phía nàng, điên cuồng hét lên một tiếng
chấn động kiều các.
"Lý Đông Dương, ta lấy danh nghĩa một tội phạm giết người xin thề, ngươi là kẻ ta muốn giết nhất đời này."
Hắn đột nhiên chạy như bay về phía trước, mỗi một bước đạp trên sàn cầu đều đạp thành một cái hố lớn, kình khí trùng kích trên mặt nước. Phía sau
hắn, hai bên thành cầu bắn vọt lên hàng vạn cân nước, dừng lại tạo thành hai bức tường nước ánh sáng lấp lánh. Ở thông đạo tạo thành giữa hai
bức tường nước trắng xóa này, một đạo thân ảnh tối đen trong nháy mắt
biến mất.