Ái Đích Quyền Đầu

Chương 12 : Ôn hinh lữ

Ngày đăng: 12:13 18/04/20


Thiết Huyết Cừu ở Lưu phủ nhìn thấy Lưu Hương Ngưng

sắc mặt tiều tụy, cơ thể gầy đi rất nhiều, trong lòng liền dâng lên một

cỗ tức giận. Lưu Quý Biên thấy Thiết Huyết Cừu tới, vẻ mặt rất lạnh

lùng, chỉ nói một câu: "Ta đi tìm Ngô Chi Năng tính sổ" đoạn liền đi ra

ngoài.



Lưu Hương Ngưng nằm tại khuê phòng của nàng lúc chưa xuất

giá. Trĩ Tâm và một nha hoàn chừng mười lăm, mười sáu tuổi đứng một bên

hầu hạ nàng.



Mặc dù Thiết Huyết Cừu tóc tai rối loạn, lại còn có

chòm râu trên mặt nhưng Trĩ Tâm vẫn nhận ra hắn, nói: "Ca ca, Hương

Ngưng tỷ tỷ cho đến giờ vẫn không nói lời nào. Tỷ tỷ có vẻ rất buồn, tỷ

trước kia không phải như thế."



Thiết Huyết Cừu đi tới trước mặt

nàng, cúi xuống nói: "Ca ca cùng tỷ tỷ có chút chuyện cần nói. Trĩ Tâm

hãy ra ngoài một chút có được không?"



Trĩ Tâm nhìn qua Lưu Hương Ngưng một chút, khẽ gật đầu.



Thiết Huyết Cừu đứng lên, nói với nha hoàn kia: "Cô nương, phiền cô theo Trĩ Tâm ra ngoài một chút nha."



Nha hoàn không dám hỏi nhiều, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trĩ Tâm đi ra ngoài.



Thiết Huyết Cừu đứng trước giường hồi lâu mới nói: "Xin lỗi, lâu như vậy mới cứu được nàng ra ngoài."



Lưu Hương Ngưng than nhẹ một tiếng đoạn nói: "Ngươi không cần xin lỗi ta!"



Thiết Huyết Cừu hỏi: "Mấy ngày này, Ngô Chi Năng có hay không đối với nàng....."



"Một nam nhân không từ mọi thủ đoạn để có được một nữ nhân, khi tới được tay rồi, hắn có ngu ngốc không làm gì với nữ nhân đó không?"



Thiết Huyết Cừu cúi đầu không nói, hắn biết tự mình đã hỏi một câu dư thừa, một vấn đề mà hắn không muốn biết đáp án.



Lưu Hương Ngưng nói: "Ngươi ngồi xuống bên cạnh ta đi, đứng như thế không mệt sao?"



Thiết Huyết Cừu ngồi xuống mép giường, cảm thấy có chút không tự nhiên, hắn lại đứng lên nói: "Không sao."



Lưu Hương Ngưng cười. Từ lúc nàng về lại Lưu phủ đến nay là lần đầu tiên

nàng cười. Vì câu trả lời ngốc ngếch của Thiết Huyết Cừu, chỉ có chàng

ngốc này là người thương nàng nhất. Có lẽ nàng đã đợi một người ngốc

ngếch như vậy. Dưới ma trảo của Ngô Chi Năng nàng luôn nhớ đến trượng

phu đã mất của mình. Lý Thiếu Dương, Thiết Huyết Cừu, Ngô Chi Năng đều

thích nàng. Ba người này Lý Thiếu Dương ‎là chiếm được thân thể và trái

tim của nàng. Ngô Chi Năng cũng cưỡng chiếm nàng trong một thời gian

dài. Chỉ có tên ngốc chất phác trước mặt nàng cái gì cũng không có,

nhưng lại khổ sở chờ đợi nàng, vì nàng mà nỗ lực hết thảy.



Nàng

đột nhiên cảm nhận được tên ngốc này là người thích nàng nhất. Lý Thiếu

Dương là người trong mộng của nàng, giấc mộng lãng mạng của một nữ tử

trẻ. Ngô Chi Năng đã cưỡng đoạt phá vỡ nó. Mộng tan.....hiện thực chân

thật lại trở về với nam nhân bên nàng.



"Lời trước kia ta nói vơi ngươi, có còn nhớ không?"



Thiết Huyết Cừu nói: "Những lời nàng nói với ta, mỗi câu nói , ta đều nhớ kỹ."


Thiết Huyết Cừu đi tới trước giường nàng, ôm lấy Lưu Ngưng Hương nói: "Xin

lỗi, ta không có năng lực cứu hết mọi người." Nói rồi hai chân khẽ nhún, hướng đầu lên trời, thân thể trực tiếp phá tan ốc đỉnh (nóc nhà), mất

hút vào bóng đêm.



Thiết Huyết Cừu kiếm một chiếc xe ngựa, mang

Lưu Ngưng Hương an trí ở trong xe, tự bản thân làm xà ích nhắm phía cửa

thành đi tới.



Cửa thành đã đóng lại, phía trước có vệ binh canh

giữ, Thiết Huyết Cừu không thể không dừng lại. Từ trên xe ngựa lao thẳng tới, thiết quyền tung ra đánh thắng vào đám vệ binh canh giữ ngã xuống

đất, tiếp tục mở cửa thành chạy đi.



"Chúng ta đi đâu đây?" Lưu Ngưng Hương từ trong xa mã hỏi.



"Ta không biết bây giờ phải tới đâu, chỉ biết là phải mang nàng rời khỏi nơi này."



Tốc độ xe ngựa bất giác chậm lại, Lưu Ngưng Hương thở dài nói: "Ngươi không sợ chúng đuổi theo sao?"



Thiết Huyết Cừu cười nói: "Ta sợ, nhưng ta chỉ sợ hài tử trong bụng nàng không chịu được giằn xóc của xe thôi."



Trong xe ngựa, ánh mắt Lưu Ngưng Hương nhìn đăm đăm về phía trước, đột nhiễn

cảm giác được một sự ấm áp xuyên thấu xe ngựa rót vào tận trong tim,

thấy hắn như một thanh niên vô tình ,từ khi thấy nàng, hắn chăm sóc nàng thầm lặng, lén lút bảo vệ nàng. Tình cảm của hắn, sự chăm sóc của hắn

mãi mãi thầm lặng. Vĩnh viễn không biểu đạt tình yêu đơn phương thầm

lặng này, so với tình yêu của Thiếu Dương dành cho nàng còn mãnh liệt

hơn nhiều lắm. Phương thức biểu đạt đúng rất ôn hoà ấm áp, không mang

ngôn ngữ tình yêu, nhưng khiến cho nàng cảm thấy được một sự ấm áp không ngừng. Giống như lần đầu gió xuân thổi qua đám cỏ mùa đông lạnh giá,

chờ đợi mọi điều để được xanh lại. Như mặt đất nhớ lại lần đầu xuất hiện của xuân phong, Lưu Ngưng Hương nhớ lại lần đầu tiên Thiết Huyết Cừu

thấy nàng, ánh mắt chợt rung động , run rẩy nhận y phục. Nam nhân mạnh

mẽ này cũng vì nàng mà run rẩy, đã dâng trọn cho nàng cả trái tim, giống như mặt đất luôn chờ đợi gió xuân. Lưu Ngưng Hương ở đây lại nhớ tới

Thiết Huyết Cừu cũng vậy, chính xác sự rung động tâm linh này đó là sự

rung động của tình yêu.



Từ lúc nàng thoát khỏi ma trảo Ngô Chi

Năng, Thiết Huyết Cừu luôn bảo bọc, hộ tống nàng, cũng như vậy, đôi khi

nàng lại nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ đã qua cùng Lý Thiếu Dương.

Cũng trong thời gian này, mỗi phút mỗi giây nàng cùng đi cùng ngồi cùng

Thiết Huyết Cừu đến Vong Tình hồ. Gã thanh niên chất phác trước mặt nàng dù luôn luôn trầm mặc nhưng lại rất thâm tình. Cái tình cảm đó tựa như

mùi hương hoa thiên lý thoảng lan tỏa trong đêm, theo gió xuân nhẹ nhàng khe khẽ vuốt ve, thấm vào tâm trí, làm nàng mê say. Nàng đột nhiên xúc

động thầm hy vọng đêm tối vĩnh hằng luôn tồn tại, hy vọng con đường này

mãi mãi kéo dài và thế gian này chỉ có mỗi mình chiếc xa mã này thôi.



Nàng tin tưởng, dù con đường phía trước vô vàn gian nan khó khăn, chỉ cần có Thiết Huyết Cừu, hắn luôn dùng tính mạng của mình để bảo vệ nàng, dùng

vòng tay ấm áp của hắn cho nàng hạnh phúc vĩnh viễn.



Một người có nắm tay vô cùng cường hãn, trái tim cũng vậy vô cùng mạnh mẽ.



Tình yêu của chàng?



Lưu Ngưng Hương nhắm mắt, khẽ thì thào lẩm bẩm: "Hương thủy(nước hoa) vì nữ nhân mà tồn tại, nam nhân này có thể vì ta sao? Hắn cũng giống như

hương thủy làm cho nữ nhân không cách nào cự tuyệt."



Đêm tối như không hiểu lời nàng nói, chỉ là đêm tối làm cho con người say ngủ.



Lưu Ngưng Hương ngủ thiếp đi, xe ngựa vẫn tiếp tục di chuyển. Trong giấc

mộng của nàng tràn đầy máu và nước mắt, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra khiến người ta cảm thấy ấm áp, giống như mùi hoa lài lặng lẽ nở trong bình

minh sương sớm.