Ái Dục Manh Động Và Ái Dục Loang Lỗ
Chương 17 :
Ngày đăng: 12:52 19/04/20
Thời điểm Vi Dịch Kiệt tỉnh lại thấy mình nằm ở trên giường Hàn Vĩ, trên người đầy mùi thuốc, tay cùng thân người quấn đầy băng gạc.
“Anh không được lộn xộn.”
Nghe giọng nói của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt liền căng cứng thân thể. Hàn Vĩ hai tay khoanh ở trước ngực, vẻ mặt nhàn nhã nhìn cậu.
“Anh bị gãy mấy cái xương sườn, nên nằm yên trên giường nghỉ ngơi đi, ở công trường tôi đã giúp anh xin nghỉ rồi.”
Vi Dịch Kiệt không nói lời nào, nhắm mắt lại muốn tiếp tục ngủ.
“Anh không muốn nói gì sao?”
Vi Dịch Kiệt tiếp tục giả bộ ngủ, không để ý Hàn Vĩ.
“Vậy, tôi làm.”
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt rốt cục mở mắt ra, cảnh giác nhìn Hàn Vĩ đứng ở bên giường.
“Tối hôm qua anh làm tôi mất hứng, hôm nay có phải nên bồi thường một chút không?”
Hàn Vĩ nói xong bắt đầu cởi nút áo của mình, lộ ra cơ thể gầy gò nhưng săn chắc. Chắc là vì Hàn Vĩ thường xuyên tập luyện, dáng người mới đẹp như vậy. Dưới vạt áo có thể thấy mơ hồ cơ bụng đang phập phồng của Hàn Vĩ.
Vi Dịch Kiệt không cam lòng cắn môi dưới thủy chung không nói lời nào, vì thế Hàn Vĩ bao trùm lên người cậu. Hàn Vĩ dùng hai tay giữ lấy đầu Vi Dịch Kiệt đang nghiêng qua, nhưng cũng không giữ chặt đầu cậu.
“Anh không nói lời nào chứng tỏ ngầm đồng ý đi?”
Hàn Vĩ làm bộ lấy tay kéo vạt áo Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt không nghĩ nhiều nắm lấy tay bắt đầu không an phận của Hàn Vĩ. Nhưng vì hành động đơn giản đó lại khiến cho Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy xương sườn kêu lên ‘rắc rắc’, Vi Dịch Kiệt sợ tới mức không dám động đậy nữa.
“Không! Không, Không được.” Ngay cả lúc nói Vi Dịch Kiệt cũng cảm thấy không được thuận lợi.
“Ai bảo anh hôm qua không thỏa mãn tôi.”
Hàn Vĩ nói xong liền cởi áo Vi Dịch Kiệt, nhưng trên bụng cậu toàn quấn băng gạc, vì thế Hàn Vĩ đưa tay hướng về phía quần Vi Dịch Kiệt.
Vi Dịch Kiệt muốn phản kháng, nhưng bất kì động tác nào của cậu cũng khiến cho xương sườn kêu lên ‘răng rắc’. Cậu đã biến thành như vậy, Hàn Vĩ còn muốn làm, cậu không dám tưởng tượng làm xong cậu sẽ biến thành cái dạng gì.
Phản kháng cũng không được, không phản kháng cũng không được, Vi Dịch Kiệt không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng cậu bỗng dâng lên bi thương thật lớn.
Không biết nước mắt từ khi nào đã từ đôi mắt khô khốc của Vi Dịch Kiệt theo hai má chảy xuống.
Đột nhiên, cậu cảm thấy trên mặt một trận ấm áp, một thứ mềm mại ướt át gì đó đang nhẹ nhàng từ hai má cậu liếm lên. Vi Dịch Kiệt cả kinh, toàn thân cứng ngắt. trợn to mắt nhìn Hàn Vĩ đang liếm nước mắt trên mặt mình.
“Ngủ đi.”
Chống lại ánh mắt của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt không biết vì cái gì nước mắt lại tự động chảy ra. Hàn Vĩ cười cười lấy tay giúp cậu lau nước mắt.
“Anh khóc cái gì? Anh không phải nên cười trộm mới đúng sao?”
Hàn Vĩ nói xong giúp Vi Dịch Kiệt chỉnh quần áo đắp chăn lên sau đó chui vào chăn nằm cạnh cậu.
Hồi lâu, Vi Dịch Kiệt động đậy một cái cũng không dám, rối cục nghe thấy tiếng thở đều của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt cảm thấy Hàn Vĩ đã ngủ, vì thế ráng chịu đựng đau đớn dịch người ra khỏi Hàn Vĩ một chút.
“Anh còn không ngủ?”
Có lẽ là cử động của Vi Dịch Kiệt có chút mạnh, đánh thức Hàn Vĩ. Vi Dịch Kiệt cương mình thật lâu cũng không trả lời.
“Nói chuyện với anh thật mệt, hỏi anh mười câu chín câu anh không trả lời.”
Hàn Vĩ oán giận dịch sát người vào Vi Dịch Kiệt một chút, rồi đem chăn kéo cao lên giúp cậu, sau đó lập tức nhắm mắt lại.
Chỗ da thịt tiếp xúc với Hàn Vĩ có chút nóng lên, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít hở rõ ràng của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy muốn nói chuyện.
“Chuyện hôm nay làm sao cậu có thể khẳng định đó không phải là tôi.”
Nói xong Vi Dịch Kiệt cảm thấy có chút hối hận, bởi vì Hàn Vĩ một lúc lâu sau cũng không có trả lời, không biết là do hắn đã ngủ hay nghe không rõ ràng.
“Hỏi người khác một vấn đề lại không được trả lời, rất xấu hổ phải không?” Hàn Vĩ vừa mở miệng liền đưa ra một vấn đề xấu hổ cho Vi Dịch Kiệt. Không để cho cậu có thời gian mở miệng ra trả lời, Hàn Vĩ tiếp tục nói: “Anh hôm qua là ở cùng với Lam Hinh phải không?”
“Cậu tại sao lại biết?”
“Ngày hôm qua khi anh trở về tôi ngửi thấy trên người anh có mùi một loại nước hoa đặc biệt. Loại nước hoa đó là trong một chuyến du lịch đến nước Pháp tôi mua cho cô ấy.”
“Cậu thích Lam Hinh không?” Vi Dịch Kiệt buột miệng hỏi.
“Vậy còn anh?” Hàn Vĩ nhanh chóng hỏi lại.
“Cậu có thể yên tâm, tôi sẽ không tự mình đa tình lại.”
“Vậy anh vì cái gì còn cùng cô ta gặp mặt?”
Vi Dịch Kiệt không trả lời, không khí nhất thời nặng nề vô cùng.
“Tôi thấy anh đối với Lam Hinh vẫn còn tình cảm phải không? Tôi không lo lắng trong lúc anh đi tìm Lam Hinh sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh hiện tại là người của tôi, ít nhất phải có chút tự giác. Tôi nói anh về sau đừng ra ngoài, ở trong phòng này muốn cái gì nói một tiếng là được. Lần này may mắn chỉ gãy mấy cái xương sườn, lần sau nếu gặp phiền toái nữa sẽ không may mắn như lần này nữa đâu. Anh có biết như vậy tôi sẽ gặp phiền phức như thế nào không? Chờ sau khi chúng ta ly… khai, anh nếu cần công việc tôi cũng thể an bài cho anh.”
Lời nói của Hàn Vĩ làm Vi Dịch Kiệt cảm thấy trong lòng lại nổi lên một trận buồn đau, Vi Dịch Kiệt cảm thấy cậu so với loại người được bao dưỡng còn không bằng.
“Cậu nói sao thì làm vậy đi.”
“Nhưng anh không có chút tình nguyện nào cả.”
“Tôi không có chút quyền lực nào để phản đối không phải sao?”
“Sao anh không để chính mình hưởng thụ đi?”
Giống như bị lời nói Hàn Vĩ mê hoặc, tay Vi Dịch Kiệt không khống chế được bắt đầu bộ lộng phân thân của Hàn Vĩ. Hai người cứ như vậy cầm tính khí của nhau, đều dựa vào vai của đối phương, giúp đối phương “giải quyết”.
“Ân a… a a…”
Cuối cùng cả hai người đồng thời văn vào tay của nhau.
Tính khí mềm nhũn làm cho Vi Dịch Kiệt tựa vào vai Hàn Vĩ không ngừng thở dốc. Nhưng cậu còn chưa ổn định lại hơi thời đã bị Hàn Vĩ bế lên, bước tới trước tấm gương lớn. Hôm nay mặt gương dị thường sáng ngời, phản chiếu rõ ràng cơ thể trần trụi của cậu và Hàn Vĩ.
Hàn Vĩ đặt Vi Dịch Kiệt lên mặt đất, chính mình quỳ phía sau. Sau đó dùng tay tách hai chân Vi Dịch Kiệt ra.
Phân thân cùng hai túi cầu màu đỏ sậm giữa hai chân hiện rõ trong gương. Vi Dịch Kiệt xấu hổ quay đầu đi. Hàn Vĩ sau lưng cậu vươn tay cầm lấy tính khí chà lộng.
“Của anh ít lông hơn, ngay cả nơi này lông cũng thực thưa thớt, nhưng thật đen.” Hàn Vĩ nói xong, ngón tay thỉnh thoảng lại vuốt mấy sợi lông.
“Anh xem chỗ này lúc trước có màu hồng, có chút phấn hồng, nhưng hiện tại lại biến thành thâm a, tựa như đã thành thục.”
Hàn Vĩ nói làm Vi Dịch Kiệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, còn lấy ngón tay kẹp lấy phân thân nhẹ nhàng xoa bóp.
“Còn nơi này màu sắc cũng rất được, lúc hưng phấn lên nó còn có thể không ngừng run rẩy.”
Lần này hai ngón tay của Hàn Vĩ đi xuống đùa bỡn hai túi cầu bên dưới.
“Không được nói… không được nói!”
Vi Dịch Kiệt rốt cuộc không chịu nổi lời nói của Hàn Vĩ, bắt đầu kháng nghị.
Hàn Vĩ dùng một tay nắm lấy mặt cậu xoay ra trước gương, buộc cậu nhìn thấy bộ phận khiến cậu xấu hổ đang bị Hàn Vĩ cầm lấy.
“Tôi phải xem anh rõ ràng, anh làm sao không giống nam nhân.”
Hàn Vĩ ở sau lưng cắn lấy bờ vai của Vi Dịch Kiệt. Cầm phân thân của cậu bắt đầu bộ lộng đứng lên. Bị khiêu khích, tính khí của Vi Dịch Kiệt lại cương lên, ngạo nghễ giữa hai chân.
“Lúc anh cương nó còn biến thành màu đỏ thật đẹp, thực khiến tôi muốn ăn nó.”
“Cầu cậu không được nói!” Vi Dịch Kiệt nhắm hai mắt lại.
“Anh còn có thể cảm thấy được chính mình không giống nam nhân sao?”
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt liều mạng địa lắc lắc đầu.
“Nói.”
“Không, sẽ không.”
“Anh biết không? Có một loại người gọi là đồng tính luyến ái, bọn họ chỉ thích người cùng giới với mình. Nếu có thể… tôi cũng không muốn làm người như thế, thật sự.”
Hàn Vĩ nói chuyện vẫn giấu mặt sau lưng Vi Dịch Kiệt. Vi Dịch Kiệt lại đột nhiên rất muốn xem hắn rốt cuộc dùng biểu tình gì để nói ra câu này, vì thế ma xui quỷ khiến Vi Dịch Kiệt nắm lấy được tay Hàn Vĩ vẫn giấu sau lưng mình.
“Anh đồng tình với tôi sao? Tôi biết anh rất hận tôi. Tôi biết… Tôi thực đê tiện đúng không?”
Trong lời nói Hàn Vĩ có chút bất thường, làm cho Vi Dịch Kiệt không biết nên làm như thế nào.
“Cậu đã biết rồi, vậy xin cậu buông ra.”
Nghe vậy, Hàn Vĩ như tự giễu nở nụ cười cười một tiếng.
“Anh còn chưa thỏa mãn tôi, tôi như thế nào có thể buông tha anh?”
Một ngón tay Hàn Vĩ bắt đầu xâm nhập sau huyệt cậu.
“Anh phải nhìn xem tôi là tiến vào thân thể anh như thế nào, anh phải nhớ kỹ.”
Tuy rằng đã lâu chưa làm, nhưng Hàn Vĩ chỉ cần tùy ý lấy tay khuếch trương vào cái, hay dùng chính phân thân đã đứng thẳng để ở mật huyệt, huyệt khẩu đã sớm ẩm ướt, nhưng vẫn chưa đủ mềm mại. Hàn Vĩ đành lấy ngón tay đưa vào không ngừng chuyển động một hồi mới đem đỉnh đầu phân thân đã trướng to đẩy vào dụng đạo chật hẹp.
Trong gương rõ ràng phản chiếu tất cả, Vi Dịch Kiệt đành phải cố gắng nhắm mắt lại.
“Anh xem, anh đem vật của tôi này nọ nuốt vào.”
Hàn Vĩ nói xong trụ thắt lưng của Vi Dịch Kiệt áp xuống, chính mình cũng ra sức đẩy phân thân thô to vào.
“Anh mau mở mắt ra nhìn rõ.”
Hàn Vĩ bắt đầu đưa đẩy, càng không ngừng đỉnh về phía trước, lay động cơ thể Vi Dịch Kiệt. Vi Dịch Kiệt tốt cuộc mở mắt. Hình ảnh giữa hai chân cậu cùng Hàn Vĩ giao hợp phản chiếu rõ ràng trong gương. Mật huyệt đỏ sậm ẩm ướt ở phân thân của Hàn Vĩ không ngừng phun ra nuốt vào. Mà phân thân của chính mình lại không biết thẹn cư nhiên đứng thẳng, thỉnh thoảng còn chảy ra chất dịch màu trắng.
Vi Dịch Kiệt muốn khóc, đột nhiên lại bị Hàn Vĩ nhìn.
“Anh vẫn nhắm mắt lại hảo hảo hưởng thụ cảm giác tôi ở trong cơ thể của anh đi, thoải mái không?”
Hàn Vĩ nói xong tăng tốc độ, định về trước. Điểm mẫn cảm trong cơ thể bị va chạm khiến đầu óc Vi Dịch Kiệt nhất thời trống rỗng.
“A a a a…”
Hàn Vĩ tiếp tục ra vào một trận đột nhiên ngừng lại, nhưng vẫn không rút phân thân ra, để cho Vi Dịch Kiệt chống hai tay hai đầu gối xuống đất, nâng mông cậu lên tiếp tục ra vào.
Bị Hàn Vĩ tra tấn đến kiệt sức, Vi Dịch Kiệt căn bản không biết vì cái gì lại cùng Hàn Vĩ ngồi ở trong bồn tắm lớn làm, khiến cho cậu thiếu chút nữa là ngất đi, nhưng chính là phân thân của Hàn Vĩ vẫn ở trong người cậu không có rút ra.
Vi Dịch Kiệt hoàn toàn không có chút khí lực giãy dụa chỉ có thể mặc Hàn Vĩ bài bố, vừa trở về giường cậu đã mê man vào giấc ngủ.