Ái Dục Manh Động Và Ái Dục Loang Lỗ
Chương 18 :
Ngày đăng: 12:52 19/04/20
Ngày hôm sau, Hàn Vĩ thừa dịp buổi chiều không có tiết học dẫn Vi Dịch kiệt đi bệnh viện kiểm tra, có kết quả chụp x-quang, nói xương sườn Vi Dịch Kiệt hồi phục phi thường tốt, cũng không có xuất hiện tình huống xương cốt sai vị trí.
Sau khi trở về, Hàn Vĩ thấy Vi Dịch Kiệt không ra ngoài được, nên cả buổi chiều huấn luyện cũng không kêu cậu giữ đồ cho hắn.
Vi Dịch Kiệt ở trong phòng không ăn ngủ thì cùng Hàn Vĩ làm, cậu cảm thấy chính mình cứ như vậy sớm thối nát. Thời điểm gọi điện thoại cho tỷ tỷ, còn bị tỷ tỷ vô số lần oán giận cậu vì sao không thấy ở nơi làm việc, cậu nói có lệ rằng chính mình có nơi công tác mới, cũng không dám thuyết minh cho tỷ tỷ đây là tình huống gì.
“Nơi công tác mới.”
Ở trong phòng giam giữ lâu ngày, màu da Vi Dịch Kiệt cũng ngày càng trắng nõn lên, cậu thoạt nhìn cùng Hạ Tử Kiệt giống nhau vài phần, mỗi lần ôm cậu đều làm cho Hàn Vĩ cảm thấy người trong lòng ngực mình chính là Hạ Tử Kiệt.
Khu Lương Khánh cũng bắt đầu đi vào xây dựng, giai đoạn còn lại cũng không cần Hàn Vĩ tham dự, vì thế hắn tập trung tập luyện chống sào, vận hội kim bài năm sau là mục tiêu của hắn.
Kỳ thật Hàn Vĩ bắt đầu luyện tập chống sào cũng không lâu, ước chừng là lớp 11 mới bắt đầu luyện tập, đến bây giờ cũng chỉ có 3, 4 năm, nhưng hắn lại có tài năng, hiện tại đã có thành tích nhảy năm thước rất tốt.
Ban đầu Hàn Vĩ tập chống sào đơn thuần là thích cảm giác lúc nhảy lên không trung sau đó giãn người tự do hạ xuống, đó là một quá trình thư giãn thần kinh. Không ngờ hắn lại tập luyện cực kỳ tốt, thậm chí ở trận đấu phá vỡ bản kỷ lục.
Một ngày nào đó sau khi huấn luyện chấm dứt, một trận mưa nhỏ rơi xuống, gió không lớn, lại mang theo thời tiết Bắc Phong rét lạnh có vẻ hết sức âm lãnh.
Rất nhiều nhóm dừng tập luyện trở về nhà, Hàn Vĩ lại không muốn dừng tập sớm như vậy nên mạo hiểm đội mưa chạy vòng quanh sân vận động.
Thời điểm chạy đến ngã ba, Hàn Vĩ liền chú ý tới biên sân thể dục có một thân ảnh quen thuộc, tâm hắn đột nhiên một trận kinh hoàng, chạy nhanh đuổi theo thân ảnh kia.
“Hạ Tử Kiệt.”
Hàn Vĩ nắm được tay người nọ, người nọ kinh ngạc quay đầu lại, Hàn Vĩ mới phát hiện chính mình nhận nhầm người, Vi Dịch Kiệt nhanh kéo tay hắn ra.
“Anh tại sao lại tới đây? Tôi không phải đã nói anh không được ra ngoài rồi sao?”
“Tỷ tỷ của tôi đột nhiên nói phải tới đây, tôi chỉ tiện đường đi qua nơi này… sẽ nhìn xem.” Vi Dịch Kiệt cúi đầu, Hàn Vĩ thấy không rõ nét mặt của cậu.
“Phải không? Tôi bây giờ chưa muốn về, trời lạnh lắm anh mau về trước đi.”
“Ừ.”
Vi Dịch Kiệt lên tiếng, xoay người bước đi.
Hàn Vĩ có chút thất vọng lại có chút bất đắc dĩ cười cười, xoay người chạy vào sân trở lại.
Thời điểm Hàn Vĩ thu nhặt đồ đạc chuẩn bị kết thúc buổi tập, đột nhiên phát hiện bộ đồ màu lam của mình, hắn giật mình hiểu được Vi Dịch Kiệt khi đó vì sao lại đột nhiên tới đây, không biết vì cái gì Hàn Vĩ cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.
Hàn Vĩ tùy ý đem đồ trực tiếp thu vào ba lô, sau đó bước nhanh chạy về, vừa vào cửa liền thấy Vi Dịch Kiệt nằm trên sofa ở phòng khách xem TV.
Vi Dịch Kiệt thấy Hàn Vĩ trở về, cũng lãnh đạm nhìn Hàn Vĩ. Hàn Vĩ đi thẳng ra phía sau, cầm lấy remote trên bàn tắt TV, sau đó đi tới trước mặt Vi Dịch Kiệt.
“Hôm nay cũng thật lạnh.”
Hàn Vĩ nói xong ôm lấy Vi Dịch Kiệt trên sofa, cậu sợ tới mức giãy dụa vài cái xém làm cả hai ngã xuống đất.
“Chúng ta vận động ấm áp thân mình đi.”
“Tôi không cần.” Tuy là nói từ chối, nhưng ngữ khí của Vi Dịch Kiệt cũng không kiên quyết như vậy.
Hàn Vĩ vẻ mặt vui vẻ cười ôm Vi Dịch Kiệt đi vào phòng ngủ.
…
Mới đảo mắt mà đã tới lễ mừng năm mới. Trường học của Hàn Vĩ cho nghỉ nửa tháng, người trong nhà cũng bắt đầu thúc giục hắn nhanh về nhà.
Hàn Vĩ trước khi đi có để lại cho Vi Dịch Kiệt một chút tiền, nhưng cuối cùng đều bị Lam Hinh cầm đi hết. Mỗi ngày chỉ ở một mình trong phòng thật sự rất cô đơn, Vi Dịch Kiệt ở vài ngày đã không trụ nổi nữa, vì thế hướng tỷ tỷ nói muốn hồi hương (về quê) đón năm mới tiện thể thắp nhang cho phụ thân.
Vi Hiểu Linh không phản đối. Thu dọn đồ đạc này nọ cùng đệ đệ về nông thôn.
Nhà hàng trang hoàng tráng lệ. Nhà hàng mở hệ thống sưởi, vì vậy nên khách tới được nhân viên giúp cởi áo khoác, sau đó dẫn tới chỗ ngồi.
Vi Dịch Kiệt cùng Hàn Vĩ ngồi vào chỗ của mình, xuyên qua cửa kính có thể thấy mưa rơi ngã tư đường. Hàn Vĩ cầm Menu gọi mấy món ăn, người phục vụ cung kính cúi đầu rời đi.
Không lâu lúc sau, thức ăn được mang lên, cả bàn ăn tinh xảo đầy các món điểm tâm.
Vi Dịch Kiệt tuy rằng thần sắc có chút khẩn trương, nhưng tựa hồ đôi mắt trước những món này cũng không có hiện ra nhiều kinh ngạc cùng hiếu kỳ lắm, mà Vi Dịch Kiệt khi ăn còn toát ra vẻ hào phóng khiến Hàn Vĩ không khỏi ngạc nhiên.
Anh ta không phải chỉ là một tên nông dân công bình thường thôi sao? Làm sao có thể ăn đồ cao cấp mà cư nhiên toát ra vẻ mặt tự nhiên như vậy? Tự nhiên khiến cho Hàn Vĩ cảm thấy người trước mặt là Hạ Tử Kiệt chứ không phải là tên dân công kia.
“Nước chanh có chút khó uống.”
“Không thích sao?”
Vi Dịch Kiệt vẻ mặt đau khổ lắc lắc đầu.
Hàn Vĩ lại kinh ngạc, sở thích của tên dân công này cũng rất giống Hạ Tử Kiệt.
Trái cây không tươi mới tuyệt đối không ăn, không thích bánh ngọt hoa quả, thích chocolate đắng, uống cà phê thích cho thêm sữa tuyệt đối không cho đường. Một bữa sáng làm cho Hàn Vĩ phát hiện ra tên dân công này cùng có chung sở thích với Hạ Tử Kiệt.
(Có bạn nào đột nhiên nghĩ Vi Dịch Kiệt là Hạ Tử Kiệt ‘giả dạng’ thành không?:v)
Hàn Vĩ thậm chí bắt đầu hoài nghi tên dân công này có phài là anh em sinh đôi thất lạc nhiều năm của Hạ Tử Kiệt hay không. Nhưng chuyện Hạ Dài Đình có một đứa con là thật, Hàn Vĩ không khỏi cười nhạo chính mình suy nghĩ quá nhiều.
Rời khòi khách sạn M?Y, mưa vẫn còn tí tách.
Có lẽ là vì ăn chút gì, Vi Dịch Kiệt cảm thấy lên tinh thần không ít, Hàn Vĩ trên xe mở nhạc.
Tiếng nhạc dương cầm của Richard Clayderman trong không gian nhỏ hẹp lẳng lặng trôi qua, Vi Dịch Kiệt thiếu chút nữa đã thiếp ngủ.
Đến nhà sách, Vi Dịch Kiệt còn không kịp kinh ngạc đã bị Hàn Vĩ kéo lên lầu.
Nhà sách vào buổi sáng người không nhiều, Hàn Vĩ kéo Vi Dịch Kiệt đến tầng khu sách tham khảo.
“Anh tính ghi danh vào chuyên ngành nào?”
“A?” Vi Dịch Kiệt vẻ mặt mờ mịt.
“Anh không phải tham gia thi đại học sao? Phải định hình chuyên ngành trước đã.”
“Tôi còn chưa nghĩ tới.” Vẻ mặt Vi Dịch Kiệt như thật có lỗi.
“Quên đi, anh không ngại tôi giúp anh quyết định đi?”
Vi Dịch Kiệt tự hỏi một chút, cuối cùng gật đầu.
“Tôi thấy anh đi học quản lý đi.”
Đối với lời nói của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt cũng không có dị nghị gì, chỉ để ý giá sách phía sau Hàn Vĩ.
Hai người cứ như vậy dành cả buổi sáng kiếm sách ở các kệ làm cho người ta hoa cả mắt. Đương nhiên đều là Hàn Vĩ chọn còn Vi Dịch Kiệt chỉ phụ trách phần cầm sách mà Hàn Vĩ chọn.
Trả tiền là hàn Vĩ trả, Vi Dịch Kiệt dù muốn kháng nghị cũng không được, vì cậu thật sự không thể trả số tiền này.
Sau đó không lâu, Hàn Vĩ vào học lại, thời tiết vẫn như trước mưa liên miên.
Lúc không có Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt cũng không còn nhàn rỗi đến mốc meo, mỗi ngày ôm sách đọc. Lúc có Hàn Vĩ, bọn họ trừ bỏ làm, thì hai người cùng nhau bọc chăn dựa đầu vào nhau đọc sách.
Chính xác mà nói thì Hàn Vĩ tự cấp cho Vi Dịch Kiệt khóa phụ đạo, bị Hàn Vĩ không lưu tình chút nào mắng “Anh thực ngốc.”, “Trí nhớ của anh như thế nào lại kém như vậy.” “Tôi nói anh hiểu được không?” Cũng không phải một hai lần. Thời điểm ban đầu Vi Dịch Kiệt cảm thấy Hàn Vĩ đối với cậu rất hà khắc, miệng rất độc, nhưng sau này quen rồi Vi Dịch Kiệt mới phát hiện miệng Hàn Vĩ không buông tha ai, có khi không nghe Hàn Vĩ nói cậu ngốc cậu ngược lại cảm thấy có chút bất an.
Cùng Hàn Vĩ bọc chăn bông đọc sách hằng ngày, Vi Dịch Kiệt quả thật cảm thấy chính mình học được không ít kiến thức, kiến thức đã bị mất vài năm cũng đã từ từ đầy đủ.