Ai Là Ai Đích Thương

Chương 26 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Vừa nghe thấy lời này của Tây Môn Trúc Âm, Tây Môn Mộc Nhất, Tây Môn Vương Linh Linh và bác Tề – ba người đang đứng ở cửa đều có chung một biểu tình … khiếp sợ! Đoạn Vũ bị bịt lại miệng, hai mắt ngập đầy sự phẫn nộ, người bịt miệng cậu – Vương Chỉ thì mang theo nét nghiền ngẫm trên khuôn mặt, thiếu niên bị Tây Môn Trúc Âm cầm tay, vẻ mặt tràn đầy nét bối rối , trong khi ấy người đang cầm tay hắn thì lại cực kỳ bình tĩnh.



“Trúc Âm? Con… con đang nói gì vậy? Cậu ta… là Đoạn Hoa?” Tây Môn Vương Linh Linh cực kỳ choáng váng, bà thực hoài nghi: phải chăng thằng con mình tương tư quá độ nên đầu óc có vấn đề???



Thiếu niên hít sâu vài hơi. Do dự một hồi, cuối cùng, hắn gạt tay của nam nhân bên cạnh ra, tiến về phía trước khom người ôm lấy người phụ nữ trung niên dáng dấp nhỏ bé đứng trước mặt. Vương Linh Linh sửng sốt.



Nắm chặt tay, trong cái tình cảnh hỗn loạn này, thiếu niên rốt cuộc cũng nhịn không được.



“Mẹ nuôi…”



Khuôn mặt của Vương Linh Linh trong nháy mắt trắng bệch, Tây Môn Mộc Nhất lui về phía sau hai bước, cả người ông dựa hẳn vào tường, hộp thức ăn trên tay bác Tề rơi xuống đất.



“Mẹ… thực xin lỗi… là con, là con, Đoạn Hoa…”.



Vương Linh Linh mở to miệng, hai tay run run giơ lên: “Cậu.. cậu là Đoạn Hoa?”.



“Mẹ nuôi…” thiếu niên khóc “ Là con, là con, mẹ…..”



Ngẩng đầu lên, Vương Linh Linh lấy tay che lại miệng … không thể tin được nhưng ngoại trừ Đoạn Hoa ra thì liệu còn ai có thể gọi bà là mẹ nuôi như thế?



Tây Môn Mộc Nhất nhìn con mình, nhìn đến Vương Chỉ, nhìn cả Đoạn Vũ, cuối cùng ông nhìn lại thiếu niên đang khóc đầy thương tâm kia, hai mắt ông mở to: “Cậu thật sự là Đoạn Hoa?”.



Thiếu niên đứng thẳng người lại, có chút sợ hãi, gật gật đầu: “Cha nuôi, thực xin lỗi vì con đã giấu cha và mẹ, con có thể giải thích. Con .. con đã chết nhưng mà linh hồn của con thực ra lại không chết, vì vậy con đã tham gia một môn thể thao gọi là “xuyên qua”…” thanh âm của thiếu niên càng ngày càng nhỏ lại “Con liền cứ thế trở thành… trở thành tiểu Phá… ưm … cũng chính là Lục Bất Phá”.



“Cậu nói thân thể cậu là tiểu Phá còn linh hồn của cậu là Đoạn Hoa?” Tây Môn lão gia trông hết sức bình tĩnh trong khi ấy Vương Linh Linh và bác Tề đã hóa đá từ lâu.



“Vâng..” thoáng lui về sau một chút, thiếu niên cực kỳ ủy khuất đáp “Con vốn định tìm một cơ hội thích hợp…”.



Thiếu niên còn chưa kịp nói xong, chỉ kịp thấy hai mắt Tây Môn lão gia hơi nhíu lại, ‘sét đánh không kịp bưng tai’ nhanh như chớp ông nhéo lấy lỗ tai của hắn, rống giận: “Ta đã nói mà! Ta đã nói mà! Cái thằng nhãi nhà ngươi! Làm sao Trúc Âm bỗng dưng lại nghe lời y tá như thế được? Làm sao tự nhiên nó lại bám dính lấy người lạ nhanh như thế cơ chứ? Ngoại trừ Đoạn Hoa, ta chưa từng thấy nó đối xử với ai như vậy. Nguyên lai… nguyên lai là ngươi cái thằng nhãi này!”.



“Cha ơi, cha ơi, con biết sai rồi mà… au … au.. đau quá”.



Thấp hơn Đoạn Hoa một cái đầu, Tây Môn Mộc Nhất xách tai hắn lôi vào trong phòng khách: “Mẹ nuôi ngươi vì ngươi rơi không biết bao nhiêu là nước mắt, còn ngươi cái thằng nhóc này, ngay cả chúng ta mà ngươi cũng không chịu nhận. Hôm nay ta phải dạy bảo lại ngươi mới được!”.



“Cha nuôi không phải là con không muốn nhận cha mẹ mà là con sợ dọa tới hai người. Mẹ nuôi, help me, mẹ nuôi, con không dám nữa mà”. Nhóc tiểu Phá nghiêng nghiêng cái đầu, thê thảm cực kỳ, bị lão cha lôi tai vào phòng khách.
“Ở chỗ đó cháu đi làm cũng có chút bất tiện” Vương Chỉ tiếp lời: “Thôi cứ để cháu với Đoạn Vũ ở lại đây vậy. Nếu bác trai với bác gái không phiền thì cuối tuần bọn cháu xin phép được tới đó ăn một bữa”.



“Có gì mà phải câu nệ thế, bọn ta lúc nào cũng mở rộng cửa đón hai đứa” Vương Linh Linh cười đáp lời, bà cũng lại gần đỡ lấy mấy bát đồ ăn trên tay con nuôi: “Tiểu Phá, thuốc Đông Y vẫn là sắc bằng nồi đất là tốt nhất, cùng mẹ nuôi về đi, con gầy quá cần phải điều dưỡng cho tốt”.



“Mẹ nuôi…” hắn không muốn đi.



Tây Môn lão gia thấy thế liền trừng mắt: “Ngươi đã gầy đến cái dạng này rồi, cứ để Trúc Ân nằm ở viện đi, ngươi theo bọn ta về “.



Cha nuôi lần thứ hai xuất mã, tiểu Phá dù không muốn nhưng cũng đành phải nghe lời, hắn gật đầu lia lịa. Ánh mắt màu lam của ai đó đột nhiên lóe sáng.



Một chút cơm, mặc kệ trong lòng đang suy nghĩ gì, phàm là những ai chưa có gì bỏ bụng đều vùi đầu chăm chú ăn. Chỉ có Tây Môn Trúc Âm – người tay chân đang có chút vấn đề là được mẹ múc cháo cho. Nhìn đứa nhỏ hai tai sưng tấy đang ngồi cùng Vương Chỉ ở bàn trà tranh đồ ăn, Vương Linh Linh thỉnh thoảng lại nuốt ngược nước mắt vào, đồng thời quay sang nhìn đứa con vài lần. Tây Môn Trúc Âm yên lặng ăn cháo, đặt tay lên đùi trấn an mẹ mình, anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.



Ăn cơm xong, đứa nhỏ đáng thương lưu luyến chia tay tên bạn chí cốt cùng thằng em yêu quý, tay xách nách mang ôm hành lý ra đi. A không, thực ra thì hành lý cùng va li được hai bạn trẻ thân yêu kia của hắn cầm dùm. Tóm lại, chính là hắn miễn cưỡng nói lời từ biệt với bạn tốt và em trai để leo lên chiếc xe siêu dài màu đen. Ôm lấy đứa em đáng thương của ai đó, Vương Chỉ vẫy vẫy tay chào từ biệt: Đi đi, đi đi a, tốt nhất là đi lâu vào đừng có vác xác về cản trở hắn tình thương mến thương với tiểu Vũ.



Đoạn Vũ cũng vung tay vẫy vẫy: anh à, anh nhất định phải giữ vững phòng tuyến đó, không được tha thứ cho tên khốn kia đâu!.



“Vương ca, tại sao anh lại giúp tên đó vậy?” đứa nhỏ đáng thương nhà ai đó bất mãn hỏi.



Vương Chỉ kéo cậu quay vào nhà: “ Ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông,em cũng không muốn anh trai mình cứ mãi trầm luân trong bi thương phải không? Bất kể lúc trước Tây Môn Trúc Âm làm như vậy vì nguyên nhân gì, cậu ta cũng đều phải có lời giải thích rõ ràng với anh em. Em cũng thấy bác Tây Môn lợi hại thế nào rồi đó, sau này anh em nhất định sẽ hạnh phúc”.



“Tuy nói như vậy cũng đúng, nhưng mà…” Đoạn Vũ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn “Em vẫn có cảm giác như mình vừa dâng dê vào miệng cọp a”.



“Làm sao có thể như thế được? em nghĩ nhiều quá rồi, cậu ta chẳng qua là đến nhà cha nuôi, mẹ nuôi mình thôi. Còn cái tên kia, em đừng để ý nhiều làm gì, hắn cũng chẳng làm gì được anh em mà”.



Đoạn Vũ vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng cậu nói một câu: “Anh ta mà dám bắt nạt anh em thì em mác mẹ anh ấy”.



Vương Chỉ cười sặc “Đúng, đúng, lão mẹ của anh em cũng không phải là người bình thường, ai dám bắt nạt con của bà, nhất định bà sẽ đạp cho gẫy chân”.



“Đúng” Đoạn Vũ nghiêm túc gật đầu, đột nhiên cậu cảm thấy rất là yêu quý lão mẹ mới của ông anh.



Hai người dắt díu nhau vào nhà, trong khi ấy trên một chiếc xe nào đó, một đứa nhỏ đáng thương nào đó bám chặt lấy cha nuôi mẹ nuôi, cách cái tên chuyên bắt nạt mình càng xa càng tốt.



Đường về nhà vẫn còn dài và người nào đó vẫn còn một đoạn đường rất là dài nữa phải đi. Ánh mắt ai đó trở nên thực âm hiểm.