Ai Là Ai Đích Thương

Chương 27 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Sau một chặng đường dài cuối cùng xe cũng về tới biệt thự nhà Tây Môn, đứa nhỏ đáng thương hai tai sưng đỏ có chút sợ hãi. Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh xuống xe trước tiếp theo Tây Môn Trúc Âm được quản gia chậm rãi đỡ xuống, sau đó ông quay lại đứng cạnh cửa xe chờ đón người cuối cùng còn ngồi trên đó.



Chần chừ một lúc, ba mẹ nuôi và “người xấu” đều đứng ngoài đợi, đứa nhỏ đáng thương đành xuống xe, ôm trong lòng túi đồ bóng rổ nhìn hắn lúc này chẳng khác nào một tên nhà quê mới bước chân lên phố.



“Đoạn … Tiểu Phá, cứ thoải mái đi, đây là nhà con. Không có gì phải khẩn trương cả” Vương Linh Linh nắm lấy tay con nuôi, dẫn hắn vào nhà. Lục Bất Phá hít mấy hơi thật sâu, mỉm cười với cha mẹ nuôi sau đó hướng nhà chính đi vào. Từ lúc lên xe cho tới khi xuống xe, hắn không thèm nhìn cái tên hay bắt nạt mình đến một lần.



“Lão gia, lão phu nhân, thiếu gia” vừa vào nhà, nhóm người giúp việc đã đứng ở cửa nghênh tiếp cúi chào, vị quản gia họ Tề phân phó mấy người đưa thiếu gia lên lầu, tiếp đó gọi bác sĩ riêng của gia tộc cuối cùng cử người đi thu thập phòng và hành lý cho Bất Phá thiếu gia.



Tây Môn Trúc Âm thực không muốn lên phòng nhưng do ngại ông ba uy nghiêm của mình, thêm vào đó cũng có chút lo lắng về tình trạng sức khỏe của bản thân nên đành nhìn thiếu niên từ nãy đến giờ không thèm ngó ngàng gì đến mình mấy lượt rồi theo người giúp việc đi. Sau khi tên kia đã lên lầu, Lục Bất Phá mới giương mắt nhìn chung quanh phòng khách, hắn vốn nghĩ nơi này ắt hẳn phải có đồ đạc nào đó của “cậu ta” với vợ, tuy nhiên rất nhanh hắn giật mình nhận ra: trừ bỏ sô pha với một ít đồ chơi của trẻ nhỏ trên thảm thì không còn thứ gì nữa thể hiện rằng nhà này đã từng có một vị thiếu phu nhân.



“Tiểu Phá, con đi với ta” đem túi đồ bóng rổ của thiếu niên giao cho bác Tề, Vương Linh Linh nắm tay con nuôi đi lên lầu. Tây Môn Mộc Nhất lưu lại dặn dò mọi người trong nhà: “Người vừa rồi tên là Lục Bất Phá, là con nuôi mà ta và phu nhân mới nhận. Từ nay, đó sẽ là thiếu gia thứ hai của nhà Tây Môn. Mọi người phải hành xử với người này như với thiếu gia, hiểu chưa?”.



“Vâng thưa lão gia”.



Liếc nhìn vị quản gia nhà mình một cái, Tây Môn Mộc Nhất cũng lên lầu. Bác Tề cẩn thận nhắc nhở người giúp việc về thói quen của vị thiếu gia mới tới này, cậu yêu thích cái gì và những việc gì cần chú ý.



Trong khi đó, nhân vật chính của ngày hôm nay vẫn không biết gì cả, ngoan ngoãn theo mẹ nuôi lên phòng nghỉ trên lầu hai, hắn ôm chặt lấy bà, không thể bình tĩnh. Vương Linh Linh vỗ nhẹ đứa nhỏ đang cực kì ủy khuất của mình, đôi mắt bà lại đỏ.



“ Ngồi xuống nào, mẹ có mấy lời muốn nói với con”.



“Vâng”.



Buông tay, thiếu niên cũng kéo mẹ nuôi cùng ngồi.



Nắm lấy một bàn tay của thiếu niên, Vương Linh Linh lau đi nước mắt: “Mẹ biết con lo lắng điều gì. Trúc Âm với Nhược Lan sau khi kết hôn vẫn ở chỗ này, con không muốn ở đây cũng là điều hợp lý”.



Thiếu niên nắm chặt lấy tay mẹ, đầu óc có chút hỗn loạn: “Mẹ nuôi, con… con cũng không muốn cậu ta ly hôn với Nhược Lan. Đứa nhỏ không có mẹ, thực đáng thương”.



Vương Linh Linh hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười: “Con là một đứa nhỏ thiện lương, Trúc Âm đối xử với con như thế mà con vẫn còn lo lắng cho nó, vẫn còn suy nghĩ vì nó. Là một người mẹ, ta cũng không muốn con mình ly hôn với vợ, làm cho cháu mình không có mẹ. Đoạn Hoa, mẹ và ba con cũng không biết vào lúc ấy Trúc Âm rốt cuộc đã nghĩ gì, tại sao lại tuyệt tình với con như thế. Nhưng mà hiện tại, dù không có con thì ta và ba con cũng vẫn bắt Trúc Âm ly hôn với cô ta… Trúc Âm, nó vẫn cứ luôn hối hận, luôn dằn vặt bản thân, bằng không nó cũng không có cái ý niệm buông rơi bản thân như vậy”.



“Mẹ nuôi”.



Tâm của hắn thực đau, Vương Linh Linh cố nhẫn nước mắt, tiếp tục nói: “Nếu Trúc Âm mất, cũng không biết cô ta sẽ làm gì cái nhà này nữa. Ly hôn với Nhược Lan, không chỉ là vì Trúc Âm, mà còn là vì đứa nhỏ và cả cô ta”. Bà giảng giải hết một lượt, lúc trước khi vừa từ Thụy Sĩ về, bà ngay lập tức đã dọn hết toàn bộ đống đồ của Nhược Lan trong biệt thự.



Lục Bất Phá cúi đầu không nói.



“Đoạn Hoa, con có biết đứa nhỏ tên là gì không?”.




“Y tá với bệnh nhân ngủ cùng nhau cũng rất kỳ quái” thiếu niên nhăn nhó ngồi xuống.



“Tôi là bệnh nhân bị bệnh nặng” nam nhân lại giật nhẹ cái nữa.



Thiếu niên đá bay giày, bò lên giường: “Tôi bảo bác Tề lấy thêm cái chăn”.



“Tôi lạnh!” nam nhân rùng mình. Thiếu niên bị bàn tay lạnh như băng của nam nhân nắm lấy, không muốn chui vào chăn, nam nhân cũng không quá phận, nằm sát lại cạnh tên kia . Thiếu niên xoay người, nằm đưa lưng về phía nam nhân.



Nam nhân ho khan vài tiếng, khẽ động người, miệng vết thương lại đau khiến ai đó kêu rên, thiếu niên lập tức xoay người, cởi cúc áo ngủ của tên bên cạnh, xem xét miệng vết thương.



“Bác sĩ đã xem qua chưa?”.



“Rồi” nam nhân cơ hồ lại nằm sát thiếu niên hơn chút nữa.



“Không được lộn xộn! Miệng vết thương vẫn còn nguy hiểm” thiếu niên tức giận đi tắt đèn bàn, bực bội quát “Nhắm mắt! Ngủ!”.



“A” nam nhân nắm lấy một tay thiếu niên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.



Ngón tay thiếu niên động động: “Cậu cầm tay thế này, tôi khó ngủ”.



Nam nhân không lên tiếng, giống như đang ngủ.



“Ê”.



Nhịp hô hấp của nam nhân trở nên đều đều.



Há to mồm, cuối cùng, thiếu niên đành ngậm miệng lại. Rút tay, rút tay, rút không được, hắn xoay người nằm thẳng, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, hắn đột nhiên cảm thấy tên kia hình như gian trá hơn trước đây. Nghĩ tới, nghĩ lui, thiếu niên mệt rã rời, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Qua một lúc lâu, hắn xoay người, ôm lấy tên nằm cạnh.



Nam nhân quay đầu.



Trong bóng đêm, đôi môi của ai đó chạm nhẹ lên đôi môi của thiếu niên.



“Lão mẹ … con của lão mẹ … bị người bắt nạt … lão mẹ… cho ta.. báo thù…” liếm liếm đôi môi ngưa ngứa, thiếu niên phì phò ngáy khò khò khò.



================