Ai Mới Là Con Trai

Chương 46 : Tài sản cứ để cho em con tất cả - gã về nước

Ngày đăng: 01:39 22/04/20


Reng....reng...reng...



Tiếng chuông báo giờ học vang lên. Mọi người ùa lên lớp nhanh chóng. Kể cả bàn bọn nó.



-"Em đi chọn lớp mới đây. Tí về nhà chung nha anh Nhật."-Nhóc vỗ vai nó.



Nó quay sang cười xoa đầu nhóc.



-"Ừ."



Ba tụi hắn và em chạy lên lớp trước. Để ba tụi nó ở lại loay hoay với mấy chiếc cặp,Hoàng Minh Long khoanh tay đứng nhìn chị mình.



-"Đừng bao giờ dở cái giọng đó nói chuyện ở đây nha chưa nhóc con."-Nhỏ nhìn nhóc cảnh cáo rồi đi thẳng lên lầu.



-"Hai người đi sau."-Nó nhìn nhóc rồi chạy đến bên cạnh nhỏ vác vai.



Bây giờ cantin chỉ còn nàng và nhóc mặt đối mặt. Nàng thở dài đi đến cạnh người em của mình. Chẳng lẽ nó lại tham vọng đến như vậy? Vì tài sản thôi sao? Được,mình cũng chẳng cần.



-"Chúng ta sẽ nói chuyện sau."-Nàng ôm cặp đi lên trước.



Nhóc xỏ tay vào túi quần bật cười. Chị em chúng ta mà cũng có chuyện để nói hả chị?! Thật nực cười.



-"Em sẽ đợi."-Mặc dù biết chẳng có gì để nói chuyện nhưng nhóc cũng muốn xem nàng sẽ nói gì.



..................



Đến giờ tan học.



Ở kí túc xá ồn ào người ra về. Bọn hắn thu xếp đồ đạc nhanh chóng. Anh và chàng thì không nói. Sướng như heo. Chỉ có hắn là khổ. Em ôm cặp đứng đợi trước cửa chờ hắn dắt về. Từ bên trường bên kia qua đây học,nhà lại xa trường. Ở nhà hắn là tốt nhất. Ba mẹ lại ở bên Mỹ,cũng chẳng ai quản mình.



Anh chạy đến cạnh nhỏ hỏi thăm chuyện hôm bữa ở bệnh viện.



-"Mày khỏe hẳn chưa Phong?"



Nhỏ cau mày nhìn anh. Sao hôm nay thằng này lại hỏi thăm vậy nhỉ? Bộ có ý đồ gì sao?



-"Ừm..rất khỏe là đằng khác."-Nhỏ gật đầu.-"Nhưng mày đừng bất ngờ hỏi tao như thế. Trông thật có ý đồ."



Anh bơ mặt nhìn nhỏ. Bộ trông mình đểu lắm hay sao mà hỏi thăm là không cho nhỉ?



-"Hêy..."-Chàng từ đâu xuất hiện chen giữa anh và nhỏ. Nam nữ không nên tiếp xúc gần nhau như thế. Nhưng nếu có hai nam trở lên thì không sao. Chàng cười gian nhìn anh và nhỏ.



(-_-) |-_-|



-"Hay là bữa nào đi chơi lại siêu thị đó đi. Biết đâu mình lại gặp em mày thì sao?"-Lần đầu tiên nghe chàng nói chuyện hay nhất mà không đề cập về vấn đề ăn.
-"Ta gọi đến đây là vì...gia tài này... Con muốn gì thì cứ nói. Bao nhiêu tiền?"-Ba nàng chưa hề hiểu nàng.



Nàng bật cười đứng phất dậy nhìn ba rồi nhìn nhóc đang vòng tay trước ngực nhìn mình.



-"Tài sản...cứ để cho em con tất cả. Con không cần."-Nói rồi nàng xỏ tay vào túi quần đi lên lầu.



-"Cũng phải. Còn công ty của mẹ con nên cần gì tiền bên này."-Câu nói thốt lên từ miệng bà nàng làm nàng đứng yên. Rốt cuộc là có lí do gì mà ông ấy ghét mình?



Nàng quay sang nhìn thằng vào mắt người đã tạo nên mình.



-"Có lẽ vậy. Nhưng nếu không có công ty ấy. Con cũng không cần gia sản này."



Mẹ mế thở dài với tình hình này. Nàng đi lên lầu với vẻ mật ủ rủ. Nhóc nhún vai xin phép về phòng mình. Bây giờ chỉ còn ba mẹ nàng.



-"Chúng ta không thể sống hạnh phúc được sao?"



-"Tôi không biết."



-"Lòng vị tha của ông chết rồi. Giá như chị ấy không chết."



...........



Nó với nhóc đèo cùng nhau trên con đường dài ngoằn nghèo. Đến biệt thự mình sống.



Tất cả người trong nhà mở cửa cung kính chào đón hai đứa cháu trong dòng họ.



-"Mừng hai đứa mới về."-Chị nó đi ra ôm lấy hai đứa em thân yêu.



-"Hai..."-Nó với nhóc reo lên.



Chị bật ra cười xoa đầu hai đứa. Sao một tuần xa nhau mà cứ như một năm vậy. Chị rất nhớ hai đứa em này. Vừa láu lỉnh lại hiền từ.



-"Có người đến thăm hai đứa."



-"Người đến thăm?"-Nó với nhóc cau mày nhìn nhau. Mình còn ai mà thăm nữa chứ?



-"Vào đây rồi sẽ biết."-Chị nó vào bếp quắt quắt hai đứa.



Nó với nhóc tò mò không biết người đến thăm mình là ai,đi vào bếp. Vừa vào là bắt ngay mái tóc màu hạt dẻ của nam thanh niên đang nấu ăn với thân hình như người mẫu cộng làn da trắng bum bum...>.



Nó cau mày suy nghĩ người kia là ai mà có vẻ quen quen trong khi nhóc đã đoán ra được. Giọng nhóc lạnh lùng khác lạ.



-"Chào anh....Trịnh Gia Khôi