Ai Mới Là Con Trai

Chương 67 : Hắn giận nó - sự thật về cái chết của mẹ nàng

Ngày đăng: 01:40 22/04/20


Nàng ngừng khóc ngước lên,xô tay anh ra chóng nạnh nói vui.



-"Ai là vợ ông? Vô duyên."



Tác giả cười cho cái mặt quê của anh. Anh tự đập vào mặt mình. Đang hay như thế này mà cái bà tác giả kia làm em quê một vố.



Nàng thổ vai anh vài cái rồi đi nhanh chóng. Trước khi đi nàng không quên dặn dò.



-"Không được nói chuyện này với ai đâu đấy."



Anh quay sang cười tít mắt với nàng.



-"Nếu cậu đồng ý làm bạn gái. À không vợ tớ đã."



Nàng săn tay áo dơ nắm đấm thần thoại của mình trước mặt anh.



-"Chọn cái nào."



Anh nuốt nước bọt nắm tay nàng xuống kéo đi. Con gái gì mà mạnh và dữ hơn con trai nữa.



-"Biết rồi."



Vừa đi ra là bắt gặp ngay chuyện tình bốn người giữa gã,nhóc,nó và hắn.



Anh với nàng chống nạnh dựa vào cây phượng xem tình hình.



-"Đã bảo là đi theo tôi mà."-Hắn nói lớn.



-"Nhật không được phép đi đâu cả."-Gã chắn đường hắn đang lôi nó.



-"Đi đâu vậy? Em cũng muốn đi theo."-Nhóc xỏ tay vào túi quần nhìn hắn.



Nó chống mặt nhìn mấy người đang hỗn độn trước mắt. Có chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao lại ngay cái lúc đầu mình đang nhứt chứ.



-"Hoàng lên lớp đi."-Nó quay sang nhìn nhóc.



-"No."-Nhóc bướng bỉnh dơ ngón tay chỏ qua lại với ý là không đi.



-"Thế muốn gì?"-Nó lạnh như băng hỏi nhóc.



Nhóc tròn mắt nuốt nước bọt nhìn nó đang cảnh cáo mình. Cố nặng nụ cười duyên cmn dáng nhất rồi một mạch chạy thẳng lên lớp.



Giải quyết được một benten nó quay sang gã đang bám mình như đĩa. Không hiểu sao cuộc đời mình nó cứ dính liếu đến mấy chế này nhỉ. Đúng như tác giả nói. Đôi khi cuộc sống nó không như cuộc đời.



-"Thế ông cũng muốn gì đây?"-Nó quay sang hỏi.




Chàng với nhỏ định đem đồ ăn đến cho hắn thì bị anh và nàng ngăn lại.



-"Mày muốn thằng Quân nó nặng tay với mày khi mày làm phiền hả?"-Nàng nói nhỏ.



-"Hiểu tính nó rồi. Có là bạn thì cũng không nhẹ tay."-Anh nhắc đến làm mọi người nhớ lại những vụ bị hắn thộn là xanh mặt.



...................................



Tại nhà nàng. Ba nàng đang làm việc miệt mài trong phòng.



Mẹ kế đứng nhìn người chồng mình là việc mà không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Ở điểm này nhóc rất giống ông.



Mẹ kế gõ cửa bước vào phòng. Ông không quan tâm ai bước vào. Vẫn xem tài liệu trước mắt.



Mẹ kế đặt ly sữa xuống bàn ngồi đối diện nhìn ông.



-"Ông...đã...bao giờ thương con Thụy rất nhiều không?"



-"Nếu vào đây mà bà chỉ hỏi mấy câu vớ vẩn đó thì ra ngoài gấp đi."



Mẹ kế hít thở rất lâu rồi đưa ra một lá thư nhìn rất cũ kĩ trước mặt ông. Có lẽ ông không biết nhưng bà đã cố gắng lấy hết can đảm và sự nhẫn nhịn để đưa cho ông lá thư này.



-"Chuyện gì đây?"-Ông ngừng xem tài liệu ngước lên nhìn bà.



-"Trước khi tôi ra khỏi căn nhà này thì sự thật cũng nên phơi bày. Đây là lá thư mà chị ấy để lại cho ông."



Ông tức giận vò lá thư vứt đi và hét lớn vào mặt bà.



-"Đừng bao giờ mang những thứ liên quan về cô ta trước mặt tôi. Còn bà thì cứ ở yên đây."



-"Mình à..."-Bà nghẹn ngào.-"Chị ấy đã rất yêu ông."



-"Câm mồm. Nếu như yêu tôi thì bà ta đã không phải chết vì thằng đó"



Mẹ kế im lặng một hồi nhìn ông. Bởi vì lòng ganh ghét nên ông ấy mới ghét luôn đứa con gái của mình. Và cũng bởi vì thèm khát tình thương nên bà đã để hai ba con họ ghét nhau. Có lẽ vì cảm thấy tội lỗi nên bà mới tốt với đứa con gái. Không người mẹ nào có thể xem con của người khác với chồng mình như con ruột được đâu.



-"Chị ấy chết là vì ông."-Mẹ kế nói lớn.-"Ông còn nhớ cái lần ông bị gan không? Chính người yêu cũ của cô ấy đã hiến tặng cho ông gan. Và đến khi anh ta bị tim. Để bày tỏ lòng biết ơn. Cô ấy trước khi chết đã yêu cầu bác sĩ lấy tim mình cho anh ấy."



Nói đến đây,mẹ kế không kiềm chế nỗi chạy ra ngoài. Bỏ lại khuôn mặt đứng hình của ông. Cô ấy đã yêu mình theo cách đó ư?



"Có lẽ đến khi chết em mới nhận ra rằng em yêu anh rất nhiều. Khi mà anh tìm mọi cách để có em,lúc ấy em đã oán hận anh. Anh đã lấy đi hạnh phúc mà em đã từng có với anh ấy. Nhưng theo thời gian trôi,em cũng nhận ra rằng. Đáp lại tình cảm của anh là điều đúng đắn. Anh đã làm tất cả vì em. Cho đến khi anh bị bệnh rất nặng nhưng anh vẫn không nói gì. Anh sợ em đau. Anh biết không,người con trai ấy đã không chịu nỗi cảnh em khóc. Anh ta đã hiến gan mình cho anh. Và giờ đây khi anh ta sắp hết hy vọng. Chính em,phải,là chính em đã hiến tặng anh ấy tim. Anh đừng giận em nhé. Vì em đã bỏ anh mà sang thế giới bên kia. Khi đọc được lá thư này là lúc con chúng ta đã lớn. Nó sẽ giống em,em đoán vậy. Cho nên anh cứ coi nó như là em đang ở bên anh. Có lẽ đây là điều em cảm ơn anh. Anh quá tốt và hãy kiếm một người nào đó xứng đáng với anh hơn. Cho đến hơi thở cuối cùng em cũng không nói được lời yêu anh. Em yêu anh. Chỉ trong trang giấy thôi. Anh không trách chứ. Hihi...như thế nó sẽ không phai nhoà anh."



Lá thư vừa hết là hai hàng nước mắt của ông đã đầy. Vì cái gì mà đến tận hôm nay mới rõ. Vậy là bấy lâu nay ông luôn ghét đứa con của mình sao? Nó có tội tình gì đâu? Chỉ vì nó quá giống mẹ.