Ai Mới Là Con Trai

Chương 82 : Dã ngoại - cây ước mơ

Ngày đăng: 01:40 22/04/20


Một tuần thi học kì diễn nhanh và kết thúc nhanh chóng sau đó. Để bù đắp cho việc nó bị nghi oan lấy trộm đề. Riêng hội đồng kí túc xá phòng 130 và bọn 15 tuổi đặc biệt được hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm cho đi dã ngoại với điều kiện là đoàn kết và hỗ trợ lẫn nhau mặc dù không có thầy cô,vì bây giờ là lúc thầy cô làm điểm cho cuối kì I mà (^_^). Mà dù gì thi xong rồi cũng chẳng có gì làm trên lớp. Nhân dịp này cả bọn lên một con đồi nhỏ có ít người sinh sống cắm trại. Vừa hoang dã,khác lạ lại tự do thoái mái tận hưởng bầu trời này.



-"Yeah! Chúng ta bây giờ có thể tẹt ga hơn nữa rồi."-Hắn háo hức nhảy từ trên giường nhảy xuống như chưa hề có chuyện gì xảy ra trong khi mọi người đang ngủ lấy sức vượt đồi.



Nó ngước mặt lên nhìn hắn đang xung như bò đực. Không biết leo đồi,cắm trại có gì vui mà hắn như thể đào được hố kim cương vậy.



-"Mới có 5 giờ sáng mà mày."-Nói rồi nó nằm trườn ườn xuống ngủ tiếp.



Hẳn xị mặt thở dài nhìn cái bọn heo nái không biết tận hưởng cái đách gì đây. Người ta bảo phải biết trân trọng thời gian mà tụi này chỉ xem thời gian như thoáng qua (thoáng qua thật mà cha nội :3).



-"Bây giờ mới biết đồng hồ của thằng Bảo có công dụng như thế nào. Vậy mà.."-Hắn dơ bàn tay mình lên.-"Chính bàn tay đã đập nát nó ngay trước mặt mọi người nhà nhận like."-Mắt hắn sáng lên với hai ngọn lửa.-"Hết bữa nay mình sẽ mua đồng hồ mới kêu tiếng dê ê hê hê mới được."



Vừa dứt câu là cả bọn tỉnh giấc bao vây hắn như hắn là thùng rác đánh cho hả giận. Hắn bị cả bọn đánh liên hồi đến nỗi mình không tài nào né được. (Một chọi năm sao lại >.



-"Mấy anh đừng đánh anh Quân của em nữa."-Em từ đâu chen vô đỡ giúp hắn.



Cả bọn thấy vậy cũng không tha. Cái tội chen vào là cũng xơi ngay vài cú đấm. Chắc cô này cũng xung như hắn. Mới 5 giờ sáng mà ồn lên.



-"Thôi thôi..."-Hắn thấy cả bọn đánh em là người vô tội,lấy thân đỡ mình dơ tay ám hiệu stop lên.



-"Em thấy đánh là đáng."-Nhóc (2) từ đâu xen vô làm cả bọn vỗ tay tán thành.



-"Thôi...thôii...làm vệ sinh cá nhân rồi xuống bà Mười ăn sáng để còn đi nữa."-Cô chạy vòng chống nạnh nhìn quanh ra vẻ đội trưởng. Cô đội nón lưỡi,tóc cột cao và diện lên thân hình một bộ đồ nhìn cute với bao ánh mắt ngoài kia nhìn vào. Ngoại trừ cái hội đồng này là không biết xét xử bình luận ai đẹp gì cả.



Một tiếng đồng hồ trôi qua sau khi làm vệ cá nhân,ăn sáng và thu dọn đồ đạc xong là cả bọn lên đường với mấy chiếc xe đạp quèn kia.



Nhóc với em vì phải còn trong trường hợp "thương ân síp gạch oán" của nhau nên phải đèo lên đèo xuống. Anh khỏi phải chê,chưa gì là núm áo nàng đòi nằng nặc đi chung xe mới chịu buông. Riêng nhỏ với chàng là không nói gì nữa,tuần trước vừa nhận lời mời với mấy tin nhắn ngọt ngào ngủ ngon mặc dù ở gần nhau (qua có bước là chạm mặt) mà cũng thút thít,bây giờ có cơ hội cặp kè thì còn gì bằng.



Nhưng....



-"Khôi sẽ chở Nhật."-Gã nằng nặc đòi nó ngồi lên xe.



Nó không việc gì phải từ chối,nhún vai nhảy lên như mình nhảy lên chiếc nệm êm ái ở nhà vậy. Bỏ lại bản mặt hắn tức xồng máu lên. Đáng lí người đèo suối vượt sông đi đường để chở nó là Hoàng Minh Quân này chứ không phải Trịnh Gia Khôi đâu. Thôi nhịn lần này,ra về là đừng có mờ ơ mơ nhà thằng nhãi ranh kia.



-"Lên xe đi Thái Mỹ Tuyền."



Cô vòng tay trước ngực đợi ai đó ở xa xăm kia. Mọi người cũng không hiểu gì nhìn theo không biết ai sẽ xuất hiện.



-"Đợi ai vậy chị Tuyền."-Nhóc cứ chổm lên chổm xuống nhìn ở xa theo cô.



-"Bé Hoà và thằng Long."



-"Hả? Hai đứa đó cũng đi hả?"-Nhóc hét ầm lên. Quay sang nhìn cả bọn thì toàn là miếng thịt bầm.-"À...đương nhiên hai đứa kia phải đi với tụi mình rồi. Dù gì thì công lớn cũng nhờ Hoàng Minh Long giúp đỡ mình một tay mà"-Nhóc gượng cười nhìn quanh mới thấy mấy bản mặt kia giảm nhẹ dần.



-"Ăn nói kiểu đó đúng là người chẳng ra gì."-Em ngồi sau vòng tay trước ngực lườm nhóc.



Ai chứ Từ Minh Nhi là nhóc không có nể nang gì đâu. Bà có biết là bà ngồi sau xe tui là diễm phúc ba đời không mà chuyện gì cũng sồn lên vậy hả? Thôi bữa nay có buổi đi chơi,nhịn bữa..



-"Hứ..."-Nhóc bỉu môi quay sang nơi khác.



Anh chạy đến vỗ tay nhìn nhóc.



-"Được. Biết nhẫn nhịn vậy là mau kết thúc lắm. Em biết không kiếp trước của tụi em theo giác quan tứ chi của anh là hai tụi em lúc nào cũng nhẫn nhịn và thương yêu nhau vậy đấy."



Nhóc nhếch nữa môi nhìn anh cứ kiếp trước kiếp sau không biết ông dính chưởng bà nào. Cầu trời là bà chằn cho ổng toá đớm.



-"Vâng. Em biết mà."



Anh xoa cằm gật đầu quay sang cốc vài cái lên đầu em làm em nhăn nhó thôi rồi.



-"Em...tốt nhất là nên nhẫn nhịn và đừng khiêu chiến ra đi. Không tốt,không tốt."-Anh vẫy vẫy tay.



Bốp.



Nàng thấy anh đứng nhệ nãy giờ trông thật phiền phức,đánh mạnh lôi lại xe. Cái con người này đã thổ lộ tình cảm với mình đấy sao? Mịa nó sến cmn thôi rồi á hỳ.



-"Nhẹ tay thôi Thụy,Nam đau."-Anh nhăn nhó cầm tay nàng. Dù gì thì cũng phải nhẹ tay với bạn trai của mình chứ.



Mọi người nhịn cười nhìn cặp anh và nàng. Rồi bóng Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long cũng xuất hiện. Sau một tuần đám tang của ba mẹ,Thái Mỹ Hoà có vẻ ốm đi rất nhiều,trên mặt cũng không thấy nỗi nụ cười nhẹ nữa là..



-"Hên là đi xe đạp. Em mà em đi xe máy là thôi rồi."-Gã bỉu môi.-"Anh là anh không chấp nhận."



Rắc.



Nó ngồi sau lưng khởi động gân cốt lạnh lùng nhìn gã. Gã quay sang gượng cười vẫy vẫy tay nhìn nó. Chỉ là đùa chút thôi mà.



Sáu cặp tiến lên phía trước với bao ánh mắt nhìn. Mặc dù đi xe đạp có chút mệt nhưng thú vị và lãng mạn không kém những cặp tình nhân đi tuần trăng mật sau khi cưới.



Kít.



Hai tiếng đồng hồ trôi qua. Cuối cùng thì cũng đến được con đồi xa xăm với nhiều đám cỏ xanh tươi kia. Sẽ có cây,hoa,chim chóc,âm thanh rì rào và còn gì bằng là có con suối nhỏ chảy róc rách cùng mấy cây trái dại ngọt bên lề.



-"Yà hú."-Em với hắn hét lên nhìn xung quanh.



Bao nhiêu người là bấy nhiêu khuôn mặt biểu cảm (-_-) nhìn chằm chằm. Định gọi tất cả thú rừng về đây họp mặt hả trời.



-"Điên."-Nó phán một câu là y rằng mọi người phá cười. Điên thật :3



Hắn với em thôi ngay cái giọng điệu chết tiệt đấy quay sang nhìn nó không dám phản bác nếu em không muốn mất giá,mất duyên và ế khi xơi trọn 30 cú đấm tuyệt vời từ nó. Yeah!! Hắn là một trong những người ở trần gian nếm qua. Và ý định của hắn là bắt nó đền cho mình xứng đáng.



-"Khôi,Long,Hoàng dựng lều."-Cô được phân là đội trưởng đội dã ngoại.-"Quân,Nam,Bảo đi kiếm củi...còn lại là bày thức ăn và dọn dẹp."
-"Em ước chị được hạnh phúc. Bởi vì chị rất tốt."



Nó bật cười xoa đầu Thái Mỹ Hoà. Ngốc! Phải ước cho Hoàng Minh Long mới đúng.



-"Chị ước em luôn hạnh phúc bên Hoàng Minh Long."



-"Vợ biết chồng ước gì không?"-Chàng đi ngược mặt tươi rói nhìn nhỏ.



Nhỏ bơ ướp lạnh vòng tay trước ngực đi lên nhìn chàng.



-"Chồng ước hai tụi mình mãi mãi hạnh cmn phúc."



Điều ước xa vời quá. Nhỏ xị mặt đi lên trước.



-"Thế còn vợ?"-Chàng đuổi theo khoác vai nhỏ.



-"Ước mày hết bệnh đao."



Chàng nhếch nữa môi xỏ túi vào quần nhìn nhỏ. Ước kiểu gì không.



-"Thái Mỹ Tuyền ước gì vậy cà?"-Nhỏ quay sang hỏi.



Cô xị mặt nhìn nhỏ. Nói ra có quê lắm không ta. Điều ước ngắn gọn nhất.



-"Hết ế."



Điều ước của cô làm mọi người phá cười. Trong nhi gã cười tủm tỉm nhìn nó.



-"Còn Khôi ước Khôi được lấy Nhật làm vợ đấy."



(-_-)



Vừa nghe xong là hắn xô gã lên trước. Dám giành mối của mình hả thằng nhãi ranh con chó chết này.



-"Tao ước vợ tương lai tao và tao sẽ được hạnh phúc."



Anh vỗ tay bật cười.



-"Để Trịnh Gia Khôi,Hoàng Minh quân và Phùng Gia Bảo ở chung một nhà là hợp luôn ấy nhỉ?"



Nhận được sự ánh mắt của ba tên mình vừa nêu ra,anh không kiềm nỗi xúc động nói ngay.



-"Có cả tao nữa. Tao ước tao cưới con Phong làm vợ."



Bốp.



Nàng quất ngay bạt tai lên đầu anh.



-"Còn tao ước mày biến ra dùm tao với."



Ha ha ha



-"Thế còn Hoàng Minh Long?"-Cả bọn dồn hết lên người nhóc.



Hoàng Minh Long lạnh lùng nhìn lại làm phần tò mò trở nên kịch tính.



-"Có ước đâu mà hỏi."-Hoàng Minh Long quay sang nhìn Thái Mỹ Hoà.-"Ước mơ do chính mình tạo ra mà."



-"XÌ..."



Mọi người ai nấy cũng xị mặt thì em với nhóc (2) cứ chạy nôn chạy náo lên.



-"Mấy người thấy ước mơ của em như thế nào."-Nhó sửa giọng "e hèm" đọc cho mọi người.-"Sẽ trở thành tỉ phú sau ba mươi phút nữa."



(-_-)



-"Em đừng quá hư cấu nha Hoàng."-Nó bỉu môi vẫy vẫy.



Nhóc chóng nạnh đứng trước mặt mọi người cười toe.



-"Người ta bảo ước mơ chỉ là ước mơ. Mình phải ước cho lớn chứ."



Lại lần nữa mọi người phá cười làm không khí thêm nhộn nhịp.



-"Em thế nào hả Nhi?"-Nó quay sang.



Em gãi đầu khúch khích như đứa con nít.



-"Là được cưới anh Quân đấy."



-"ÔI TRỜI."



Mọi người não phẳng lắc đầu nhìn em rồi đi luôn một mạch về lều.



-"Túp lều lí tưởng của anh và của em..."-Chàng bắt nhịp hát làm cả bọn hát theo.



Em đứng ở sau nhìn mọi người đang hét hò cũng bật cười theo. Mắt đỏ hoe ngước nhìn cây cổ thụ toá sáng kia.



Ước mơ của tôi đó là tự do.