[Ái Nô Hệ Liệt] Tuyết Nô Nhi

Chương 7 :

Ngày đăng: 04:40 19/04/20


Nắng sớm rực rỡ từ cửa sổ tiến vào, bên ngoài truyền đến tiếng chim chi chi tra tra kêu. Thân Đồ Bách Nho kéo chặt khăn trùm đầu, phủ thêm áo khoác, đẩy cửa phòng chậm rãi đi ra ngoài.



Miêu Tuyết Khanh đứng ở ngoài cửa, xem bộ dáng chờ đợi đã lâu.



“Sư phụ.” – Miêu Tuyết Khanh vái chào.



“Xin lỗi, chờ đã rất lâu sao?”



“Không có.”



“Vậy chúng ta đi thôi, những khách nhân cũng mau tới rồi.” – Thân Đồ Bách Nho đi vài bước, lại phát hiện Miêu Tuyết Khanh chưa cùng đi lên.



“Làm sao vậy?” – Hắn lộn trở lại, Miêu Tuyết Khanh cúi đầu, khó khăn mà mở miệng:



“Sư phụ, ta không đi tham gia có thể chứ?”



Thân Đồ Bách Nho không có lộ ra vẻ mặt bất ngờ, mà là thông cảm hỏi: “Ngươi là sợ hãi gặp phải Hạ Hầu Huân sao?”



“Ân…” Miêu Tuyết Khanh biết được Hạ Hầu Huân cũng nằm trong danh sách tham dự thọ tiệc lần này, tự mình hôm nay đi tham gia yến hội, nhất định sẽ gặp phải y.



“Ngươi đừng lo lắng, có vi sư cùng sư công, chúng ta quyết không để y thương tổn ngươi.”



Miêu Tuyết Khanh lắc đầu: “Sư công hiếm khi cử hành thọ tiệc, ta không nghĩ cho hắn thêm phiền toái…”



Hắn nói cũng có đạo lý, Thân Đồ Bách Nho không muốn miễn cưỡng hắn, khẽ thở dài: “Tốt lắm.Ta sẽ nói với sư công ngươi.”



“Xin lỗi, sư phụ…” – Miêu Tuyết Khanh khó nén trong lòng xin lỗi.



“Đừng lo, vậy ngươi nhân tiện đợi ở chỗ này nghỉ ngơi đi.”



“Ân… Sư phụ, ta nghĩ lại đi tìm tên khất cái ngày hôm qua.”



“Ân, đi thôi, cẩn thận một chút.”



“Tạ ơn sư phụ…” – Miêu Tuyết Khanh không muốn sẽ cùng Hạ Hầu Huân ở cùng dưới một mái hiên, nhất thời như nhấc được gánh nặng. Hắn cùng với Thân Đồ Bách Nho nói lời từ biệt, đang rời khỏi, lại bị đối phương hô trụ.



“Tuyết khanh, đội sa mạo lại đi thôi, bên ngoài nói không chừng sẽ có đệ tử Độc Phiến Môn, nếu bị bọn họ phát hiện rồi, lại gặp phải phiền toái.” – Thân Đồ Bách Nho cẩn thận mà nói.



“Nga…” – Miêu Tuyết Khanh đang muốn trở về phòng gian, Thân Đồ Bách Nho đã nhanh hơn hắn một bước đi vào, đem sa mạo lấy ra. Hắn đi tới trước mặt Miêu Tuyết Khanh, tự tay mang mũ, kéo hạ sa khăn.



Cử chỉ của hắn thân mật vượt quá phạm vi thầy trò, một mực giống như chiếu cố tình nhân. Miêu Tuyết Khanh trong lòng cảm giác được quái dị, rồi lại không thể nói chỗ nào không thích hợp.



“Trên đường cẩn thận.” – Thân Đồ Bách Nho ôn nhu cười.



Chung quy cảm giác được… Hôm nay ánh mắt Thân Đồ Bách Nho nhìn mình có điểm không bình thường, ngay cả tươi cười cũng mang theo ngọt ngào trước đây không có, Miêu Tuyết Khanh hoang mang mà nghĩ tới.



“Đệ tử biết, cám ơn sư phụ…” – Hắn vội vã nói lời cám ơn, nhanh chân mà rời đi.



Thân Đồ Bách Nho nhìn hướng hắn rời đi thất thần hồi lâu, lúc này mới cập bước rời đi.



Thọ tiệc của An Trường Quân an bài tại giờ Thân tiến hành, trước vốn là thời gian tiếp khách. Ngoại trừ gia chủ, Thân Đồ Bách Nho cũng muốn hỗ trợ tiếp đãi tân khách.



Tại thời điểm đón khách, Thân Đồ Bách Nho thấy được Hạ Hầu Huân. Đối phương tuấn soái anh vĩ, thần thái sang trọng, một bả chiết phiến nơi tay, thân tạo sắc cẩm bào, được vài tên người hầu vây quanh vào cửa, nghiễm nhiên vốn là một vị Hoàng Tôn quý tộc.



Hạ Hầu Huân xuất hiện khiến các khách nhân khác thêm chú ý, ngay từ đầu mọi người cũng không biết thân phận của y, thấy y quần áo hoa mỹ, khí độ bất phàm, còn tưởng rằng y là thành viên hoàng tộc. Thẳng đến khi các tân khách tập trung đến phòng khách ngồi, người hầu hô: “Độc Phiến Môn, Hạ Hầu chưởng môn nhân xin mời ngồi…”



Các tân khách vừa nghe vài chữ “Độc Phiến Môn”, nhất thời nổ tung. Mọi người đều biết, Độc Phiến Môn chuyện xấu đồn xa, luôn luôn bị chính phái xem thường, cùng giang hồ nhân sĩ phân chia giới tuyến rõ ràng. Mà nay người có địa vị cao nhất trong chốn võ lâm An Trường Quân lại yêu cầu chưởng môn nhân Độc Phiến Môn tham gia thọ tiệc, có thể nào gọi người không kinh ngạc?



Kỳ thật lần này mời Hạ Hầu Huân cũng không phải là ý An Trường Quân, mà nhị đồ đệ Hạ Cảnh Tề an bài. Thuyết pháp của Hạ Cảnh Tề vốn là, người nào không từng lầm lỡ, Độc phiến Môn nay đã có cải tà quy chính, so với đối kháng, không bằng tiếp nhận cảm hóa bọn họ, yêu cầu bọn họ dự tiệc cũng vì trợ giúp bọn họ dung nhập chính phái nhân sĩ trên giang hồ.




“Thân Đồ công tử, Tuyết Khanh không có nói cho ngươi, ta cho tới bây giờ không thích hạ độc?” – Hạ Hầu Huân chế nhạo mà nói.



Thân Đồ Bách Nho nhìn Miêu Tuyết Khanh một chút, đối phương nhẹ nhàng gật đầu. Miêu Tuyết Khanh đi theo Hạ Hầu Huân năm năm, đích xác cho tới bây giờ không thấy qua y dùng độc, bởi vì thủ đoạn của y còn hơn cả độc dược.



Thân Đồ Bách Nho nói “Thất lễ rồi “, cầm lấy chén rượu phạm hạ.



Ngoài cửa Đằng Hương Các, một gã nam phó thần sắc kinh hoảng mà đi tới. Ngoài cửa dừng vài cỗ xe ngựa, nam phó nhìn một chút, hướng một chiếc trong đó chạy đi. Xa phu nhận ra hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”



“Ta đến tìm Hạ lão gia, phu nhân nàng dường như có điểm không thoải mái…” – Nam phó mới vừa nói xong, màn xe bị ấn khai, Hạ Cảnh Tề dò xét đi ra, vắt mi nói: “Phu nhân làm sao vậy?”



“Phu nhân ăn xong cơm tối không lâu đã nói không thoải mái, đã sai người đi gọi đại phu rồi.”



“Ta với ngươi quay về đi xem một chút.” – Hạ Cảnh Tề khẩn trương mà nhảy xuống xe ngựa, xa phu kinh ngạc mà hô: “Hạ lão gia, chúng ta không phải phải đợi Thân Đồ công tử sao?”



“Ta rất mau trở lại.” – Hạ Cảnh Tề giải thích xong, bước nhanh theo nam phó rời đi.



Xa phu bất an mà ngẩng đầu nhìn cửa sổ Đằng Hương Các, chỉ có thể trong lòng khẩn cầu Thân Đồ Bách Nho bọn họ ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện...



Nô phó đưa tới tinh xảo tiểu điểm tâm, ca kỹ đánh một khúc “Trời chiều Tiêu cổ” dịu dàng lưu loát, Hạ Hầu Huân một tay nhẹ nhàng cầm lấy vò rượu, lại vì Thân Đồ Bách Nho rót đầy một chén.



Đối mặt Hạ Hầu Huân như vậy, Thân Đồ Bach Nho luôn luôn tỉnh táo cũng sắp thiếu kiên nhẫn rồi, hắn lạnh giọng nói: “Hạ Hầu chưởng môn không nên đa lễ, chúng ta hay là nói chuyện chính sự đi.”



Hạ Hầu Huân buông bình rượu, cười nói: “Thân Đồ công tử thật sự là không có hứng thú.”



“Tại hạ hôm nay đến đây cũng không phải là vì hứng thú.”



“A...” – Hạ hậu huân cười khẽ, ánh mắt dần dần lạnh.”Nếu Thân Đồ công tử kiên trì, vậy tại hạ nhân tiện nói ngắn gọn đi...”



Hắn hỏi: “Ta rất hiếu kỳ, các ngươi là lúc nào trở thành thầy trò?”



“Khi ta đem hắn hấp hối từ trong tuyết mà cứu trở về.” – Thân Đồ Bách Nho nói rõ ràng vốn là ám chỉ Hạ Hầu Huân lãnh khốc, Miêu Tuyết Khanh rũ mắt xuống, trên mặt không có một tia ba động. Hạ Hầu Huân khinh miệt cười.



“Vô luận hắn vốn là hấp hối, hoặc là đã chết, không có ta đáp ứng, Miêu Tuyết Khanh như trước là đệ tử Độc Phiến Môn, như trước là người của Hạ Hầu Huân ta.”



Miêu Tuyết Khanh cả người run lên, phía trước Thân Đồ Bách Nho bỗng dưng đứng lên, ngăn trở Hạ Hầu Huân trên người hắn phóng ra ánh mắt hung hãn.



“Hắn không phải. Bắt đầu từ lúc ngươi quyết định ném hắn xuống, hắn sẽ không tái là người của ngươi.” – Thân Đồ Bách Nho cao giọng nói.



Hạ Hầu Huân nhìn về phía hắn trong ánh mắt không có một tia cảm tình, y lộ ra vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.”Hắn là người của ta hay không, không đến lượt ngươi chỏ mõm vào.”



“Tuyết Khanh bây giờ là đồ đệ của ta, là đệ tử môn phái ta.” – Thân Đồ Bách Nho phản bác.



“Chỉ là dùng miệng nói có thể đại biểu cái gì?” – Hạ Hầu Huân cũng đứng lên, y mở ra cây quạt, cười lạnh nói: “Không ai có thể đoạt đồ vật từ tay ta.”



“Tuyết Khanh không phải “đồ vật” của ngươi!” – Thân Đồ Bách Nho nghiến răng nghiến lợi mà nói, Hạ Hầu Huân không để ý tới hắn, thẳng nhìn đến Miêu Tuyết Khanh vẻ mặt trầm tĩnh.



“Tuyết Khanh, ta cho ngươi một cơ hội...” – Miêu Tuyết Khanh nhìn y, Hạ Hầu Huân chữ chữ rõ ràng mà nói: “Trở về bên người ta.”



Miêu Tuyết Khanh siết nắm tay, kiên định mà trả lời: “Ta sẽ không.”



Hạ Hầu Huân hai mắt nhất thời đóng băng, y không hề cảm tình mà cười.”Có dũng khí ở trước mặt ta nói “sẽ không”?”



Vài tên nam nhân bên cạnh phút chốc vây quanh Miêu Tuyết Khanh cùng Thân Đồ Bách Nho, Miêu Tuyết Khanh biết muốn khai chiến rồi, hắn rút kiếm, nói: “Cho dù ngươi giết ta, ta cũng không trở về!”



“Ha ha ha...” Hạ Hầu Huân không hề dự kinh mà cười ha hả, hắn quan sát, ung dung nói: “Ta như thế nào nỡ giết ngươi? Muốn giết, cũng chỉ giết kẻ cản đường mà thôi...”



Vừa dứt lời, Hạ Hầu Huân đột nhiên hướng Thân Đồ Bách Nho bắn ra ám khí —