[Ái Nô Hệ Liệt] Tuyết Nô Nhi
Chương 8 :
Ngày đăng: 04:40 19/04/20
“Tất –!” Một trận thanh âm bén nhọn từ Đằng Hương Các truyền đến, ngoài cửa xa phu vừa nghe thấy, biết Thân Đồ Bách Nho bọn họ nhất định gặp phải nguy hiểm rồi. Hắn nhảy xuống xe, lo lắng mà muốn vọt vào đi, nhưng tỉnh táo vừa nghĩ, Hạ Cảnh Tề không có ở đây, tự mình cho dù tiến vào cũng giúp không được, nói không chừng còn hại người khác.
Xa phu lập tức lui trở về, hắn ngẩng đầu nhìn ngọn đèn dầu tỏa sáng trên lầu hai, mơ hồ nghe được trận trận tiếng thét chói tai của nữ tử cùng tiếng đao kiếm giao tranh, còn kèm theo thanh âm đồ dùng trong nhà bị đánh vỡ, bên trong nhất định đang đánh kịch liệt. Hắn vô kế khả thi, không thể làm gì khác hơn là nhảy quay về trên xe ngựa, điều khiển xe ngựa chạy về An phủ tìm cứu binh.
Bên trong Đằng Hương Các — Miêu Tuyết Khanh bị ba gã nam tử đồng thời công kích, đối mặt đồng môn ngày xưa, hắn không nghĩ tàn nhẫn hạ sát thủ, một mực tránh né phòng ngự. Mà đối phương cũng không phải muốn lấy tính mệnh của hắn, bọn họ vẫn vây Miêu Tuyết Khanh, làm cho hắn không cách nào đi đến bên người Thân Đồ Bách Nho.
Mà Thân Đồ Bách Nho bên này, đang cùng Hạ Hầu Huân ngươi tiến ta lui, đánh đến khó phân giải. Hạ Hầu Huân từ lầu hai phi thân nhảy đến nóc nhà, Thân Đồ Bách Nho huy kiếm đuổi theo. Hạ Hầu Huân dường như muốn cùng hắn chơi trốn tìm, thi triển khinh công, nóc nhà nhảy đến lương đình, lại nhảy đến lan can. Hai người tại không trung giao đấu hơn mười chiêu, kiếm khí đem đèn lồng, bình hoa nghiền nát, mảnh nhỏ không ngừng nện xuống, tiểu nhị trong tửu lâu đều ôm đầu chạy trối chết.
Một tên bắt lấy ca kỹ đàn tỳ bà đang hét chói tai, từ thang lầu nhảy xuống, vừa vặn tới chỗ bọn Hạ Hầu Huân.
Hạ Hầu Huân xem chuẩn thời cơ, đột nhiên hướng Thân Đồ Bách Nho xuất chưởng, người sau lắc mình né tránh. Chưởng phong kịch liệt đánh trúng cây cột phía sau Thân Đồ Bách Nho, cây cột hé ra một lỗ hổng lớn, tiếp theo lung lay lúc lắc mà ngã về phía trước.
“A —!” – Ca kỹ nọ vô tình mà đứng ngay nơi cây cột sẽ ngã xuống.
“Cẩn thận!” – Thân Đồ Bách Nho thả người nhảy xuống, ôm lấy nàng bay nhanh mà nhảy khai. Sụp rồi... Cây cột đè sụp cái bàn bên dưới, những người còn lại đang kịch liệt giao đấu bởi vì tiếng nổ này mà ngừng tay.
Thân Đồ Bách Nho che chở ca kỹ nhảy đến địa phương an toàn, buông nàng: “Ngươi không sao chứ... Ách...”
Thân Đồ Bách Nho đột nhiên biến sắc, dùng sức đem cô nương nọ đẩy ra — một cây trâm cài tóc màu bạc cắm giữa ngực phải của hắn.
“Sư phụ….!” – Miêu Tuyết Khanh cả kinh mà nhìn Thân Đồ Bách Nho trước ngực chảy ra máu tươi.
“Ngươi...” – Thân Đồ Bách Nho nhìn phía ca kỹ, đối phương đã thối lui đến bên cạnh Hạ Hầu Huân, dùng đội mắt ác độc lãnh tĩnh liếc hắn. Hạ Hầu Huân ôm nàng, đắc ý cười ha hả.
“Thân Đồ công tử, uổng phí ngươi hành tẩu giang hồ lâu năm, nghĩ không ra dễ dàng như vậy mắc lừa.”
Thân Đồ Bách Nho sắc mặt xanh mét mà đem trâm gài tóc nhổ ra, Miêu Tuyết Khanh chạy vội đến bên người hắn, cầm lấy trâm gài tóc lên xem, máu dính trên trâm đã biến sắc.
“Có độc!” – Miêu Tuyết Khanh phẫn hận mà nói, Thân Đồ Bách Nho ngẩn ra, nổi giận mà trừng mắt nhìn Hạ Hầu Huân vẻ mặt vô lại.
“Ngươi làm bộ dáng không phục để làm chi?” – Hạ Hầu Huân âm trầm mà trêu chọc nói: “Ta xác thực không thích hạ độc, nếu muốn hạ, đã dùng độc vô cùng tàn nhẫn...”
Miêu Tuyết Khanh đứng thẳng thân thể, lạnh giọng nói: “Giải dược!”
“Nga? Ngươi là muốn hỏi ta giải dược sao?” – Hạ Hầu Huân đùa cợt: “Ngươi van cầu ta, ta sẽ cố gắng đáp ứng.”
Miêu Tuyết Khanh cắn răng, đang muốn mở miệng, Thân Đồ Bách Nho lôi kéo hắn.
“Không nên cầu y! Y căn bản là không có ý định đó!”
“A... Ngươi cũng chỉ có thể thừa dịp bây giờ mạnh miệng một chút rồi.” Hạ Hầu Huân nhìn hắn trong mắt lóe hàn quang.
Thân Đồ Bách Nho cầm kiếm, trầm giọng nói: “Giải dược, ta tự mình lấy!”
Hắn gầm lên hướng Hạ Hầu Huân phóng đi, Miêu Tuyết Khanh vội vàng theo sát, Hạ Hầu Huân đem ca kỹ đẩy ra, tài giỏi có thừa mà đỡ công kích của hai người bọn họ. Thân Đồ Bách Nho nguyên bổn kiếm pháp sắc bén nay vì trúng độc mà hoãn trệ, hắn miễn cưỡng ra vài kiếm, ngực phải lại đau rát không thôi.
“Ô...” – Đau đớn xâm nhập tâm phế, Thân Đồ Bách Nho rên lên một tiếng, kiếm trong tay rơi xuống đất.
“Sư phụ!” – Miêu Tuyết Khanh cuống quít dìu hắn, Thân Đồ Bách Nho toàn thân run rẩy, sắc mặt trở nên đen tím, đây hiển nhiên là bệnh trạng khi phát độc.
Hạ Hầu Huân nhìn bọn hắn thân mật mà đỡ nhau, trong mắt rực lên ngọn lửa ghen ghét, y lạnh lạnh mà nói: “Bắt đầu phát tác sao? Rất hay... Đều do Thân Đồ công tử hoạt động mạnh.”
Thân Đồ Bách Nho tức giận lại muốn xông lên, bị Miêu Tuyết Khanh kịp thời kéo. Lúc này, một hạ nhân của Hạ Hầu Huân từ ngoài cửa vội vã chạy tới, gã kề sát Hạ Hầu Huân nói nói mấy câu. Hạ Hầu Huân gật đầu, đối với Miêu Tuyết Khanh nói:
“Muốn giải dược thì tới tìm ta.” Hắn mập mờ mà thêm một câu: “Ta tùy thời cũng chờ ngươi...”
Miêu Tuyết Khanh thoáng giật mình, Hạ Hầu Huân hai chân một đạp, nhảy lên lầu hai, những người khác cũng đi theo, một đám người nhanh chóng rút lui. Bọn họ mới đi, Hạ Cảnh Tề cùng An Trường Quân tới ngay rồi.
“Sư công.” – Miêu Tuyết Khanh như gặp được cứu tinh mà hô, An Trường Quân đến trước mặt bọn họ. Miêu Tuyết Khanh lo lắng mà nói: “Sư công! Sư phụ hắn trúng độc rồi!”
Chân không xong! Tại sao mỗi lần đều là thất bại trong gang tấc! Miêu Tuyết Khanh vừa chạy vừa trong lòng mắng. Hạ Hầu Huân phía sau đuổi theo không bỏ, y quát: “Đứng lại! Ngươi không phải muốn giải dược sao?”
Miêu Tuyết Khanh vừa nghe đến hai chữ “giải dược”, nhất thời sát trụ thân hình. Hạ Hầu Huân thấy hắn ngừng, cũng liền ngừng lại. Miêu Tuyết Khanh biết chính mình kinh không có đường lui, tiếp tục chạy trốn, hắn sợ rằng vĩnh viễn cũng không chiếm được giải dược.
Hắn xoay người đối mặt Hạ Hầu Huân, trời chiều xuyên thấu sa mao màu trắng, khuôn mặt âm trầm tuấn tú của hắn phía sau màn che như ẩn như hiện.
“Muốn giải dược sao?” – Hạ Hầu Huân lần nữa hỏi.
Miêu Tuyết Khanh đơn giản mà đáp: “Nghĩ muốn.”
Hạ Hầu Huân dẫn ra một mạt cười lạnh châm chọc.”Ngươi vẫn theo dõi ta? Ngươi vì cứu “sư phụ”, thật đúng là đem hết toàn lực rồi.”
“Đem giải dược giao cho ta.” – Miêu Tuyết Khanh không nghĩ cùng y nói nhảm, trực tiếp rút kiếm.
“Ngươi cần vũ lực cướp lấy?” – Hạ Hầu Huân lắc đầu cười nói: “Ngươi hoàn lại biết rõ thực lực chính mình cùng ta chêng lệch sao?”
“Ta nhất định không bại trước ngươi...” – Miêu Tuyết Khanh bày ra điệu bộ tác chiến.
“Ngươi sẽ vì nam nhân khác mà giết ta?” – Hạ Hầu Huân mị khởi đôi mắt lạnh như băng.
Miêu Tuyết Khanh tâm lý chần chờ, nói: “Là ngươi đem ta bức đến nước này...”
“Nếu như ngươi nguyện ý phối hợp ta, làm sao lại đến nông nỗi này?” – Hạ Hầu Huân mang chút tức giận nói: “Ngươi hay là không muốn trở về bên người ta? Đi theo nam nhân khác lưu lạc giang hồ khiến cho ngươi cảm giác được vui thích sao?”
Miêu Tuyết Khanh âm thầm cắn răng, thanh âm khàn khàn mà quát: “Không phải ngươi đem ta ném xuống sao?!”
Hạ Hầu Huân bỗng dưng ngừng thanh âm, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Miêu Tuyết Khanh. Trầm mặc rồi một hồi lâu, y gần như lầm bầm lầu bầu nói nhỏ: “Nếu như ta nói... Kỳ thật ta không đành lòng... Ngươi tin tưởng sao...?”
Miêu Tuyết Khanh ngẩn ra, Hạ Hầu Huân ngay lúc hắn phân tâm vọt đến trước mặt hắn, một tay chế trụ cổ tay cầm kiếm của hắn. Miêu Tuyết Khanh chỉ cảm thấy cổ tay một trận tê dại, kiếm từ trong tay rơi xuống.
Hỏng bét! Miêu Tuyết Khanh tâm lý kinh hô, hắn lập tức tung một chưởng bổ về phía Hạ Hầu Huân, Hạ Hầu Huân nhanh chóng bắt được tay hắn, dùng sức kéo về trước một phác – bịch! Hai người ngã từ trên nóc nhà xuống.
Thời điểm sắp chạm đất, trong nháy mắt, Hạ Hầu Huân ôm lấy Miêu Tuyết Khanh, nhanh nhẹn mà một lần nữa nhảy lên nóc nhà, vững vàng đương đương mà đứng.
Sa mạo trên đầu Miêu Tuyết Khanh theo gió tung bay rơi trên mặt đất, trong ánh nắng ráng vàng hiện ra màu sáng trong suốt.
Hai người trên nóc nhà toàn thân kề sát cùng một chỗ, thắt lưng Miêu Tuyết Khanh bị gắt gao ôm lấy, đỉnh đầu nhân tiện để tại chóp mũi Hạ Hầu Huân. Hắn toàn thân khẽ run, trên mặt nổi lên bộc phát, xoay thắt lưng muốn giãy, Hạ Hầu Huân tự nhiên đưa hắn ôm chặt hơn nữa.
“Ngươi là không quen bị ôm sao?” – hơi thở Hạ Hầu Huân hây hây bên tai, y nói chuyện trong thanh âm mang theo một điểm gì đó làm cho Miêu Tuyết Khanh ngoài ý muốn mà cười.
Rõ ràng một khắc trước hào khí như thế, giương cung bạt kiếm, bây giờ hai người lại lấy tư thái nhiệt liệt ôm cùng một chỗ, phát triển như vậy làm sao Miêu Tuyết Khanh không ngượng ngùng?
“Xin hãy buông ta ra...” – Hắn khẽ gọi.
Hạ Hầu Huân bá đạo nói: “Ta không muốn buông ra.”
“Ngươi...” – Miêu Tuyết Khanh trợn mắt mà chống đỡ, Hạ Hầu Huân lại bất ngờ để sát vào hắn, chóp mũi hai người cơ hồ đụng nhau, Miêu Tuyết Khanh trái tim loạn đập, lời sắp nói ra nhất thời nghẹn trong cổ họng.
Là bởi vì ánh mặt trời sao? Hay vì sao hai mắt của Hạ Hầu Huân thiêu đốt chính mình? Miêu Tuyết Khanh hoảng hốt mà nghĩ tới.
“Muốn giải dược sao...?”
Đối phương lần thứ ba hỏi. Miêu Tuyết Khanh mím môi, gật đầu. Hạ Hầu Huân phát ra một tiếng cười lạnh, y cúi đầu, bất ngờ mà hôn trụ hắn.
“Ách...” – Miêu Tuyết Khanh trừng lớn hai mắt, trước mắt chỉ có một mảnh ánh sáng màu vàng mơ hồ.
Sau một khắc, Hạ Hầu Huân rời môi hắn. Y nhìn chằm chằm Tuyết Khanh đồng tử thất thần, khàn khàn mà nói: “Muốn giải dược, nhân tiện phối hợp...”