Ái Phi, Trẫm Hoan Nghênh Sắc Dụ

Chương 1 : Hạ đẳng cung phi

Ngày đăng: 02:25 22/04/20


Edit: Tô Hồ Ly



Thẩm Bảo Di bước ra từ thùng tắm lớn, trên người phủ một chiếc khăn lông rộng rãi. Nàng ở trước gương soi trái soi phải, ngắm nhìn mái tóc mới dài của mình, khoe khoang nói: ” Chậc, ai mà đẹp thế này! ”



” Đừng có tự sướng! ” Thẩm mẹ mặc chiếc áo ngủ mới mua đạp cửa đi vào, một phen đẩy Thẩm Bảo Di ra rồi cũng như nàng nhìn nhìn vào gương: ” Rất nhiều năm không nuôi tóc dài, hôm nay mẹ với con cùng có mái tóc dài, quay đầu lại thấy đẹp hơn hai mươi phần trăm nha!”



Thẩm Bảo Di với chiếc khăn lông bó sát trên người tựa đầu vào vai Thẩm mẹ. Nàng nhìn vào bóng người trong gương nói: ” Mẹ, chú Mã hôm nay nhìn thấy người ánh mắt liền thẳng một đường. Chú ấy theo đuổi người nhiều năm như vậy mà mẹ đến tột cùng là có cách gì mà không ngó ngàng đến chú ấy được vậy. Trước đây mẹ sợ cha dượng đối với con không tốt nên không dám kết hôn. Nhưng bây giờ con đã lớn rồi, mẹ cũng nên vì mình mà quyết định đi.”



Thẩm mẹ sau khi li hôn thì một mình nuôi Thẩm Bảo Di. Hiện tại Thẩm Bảo Di đã mười chín tuổi, vừa mới thi đậu vào một trường đại học có tiếng, nàng thở dài một hơi. Nghe thấy tiếng thở dài đầy bận tâm của nàng, Thẩm mẹ không khỏi cười, tránh né sang chuyện khác:” Con thật sự chưa có bạn trai? ”



Thẩm Băng Di vừa muốn trả lời thì đột nhiên nghe ‘ba’ một tiếng, trước mắt bỗng dưng tối đen. Nàng giật mình reo lên:” Có thể là đã cháy cầu chì, để con đi xem thử.”



Tiếng nói vừa mới vang lên nàng liền cảm giác được trước mắt bỗng nhiên xoay tròn, khăn lông rơi xuống mặt đất. Một lực đạo kì diệu không tên túm lấy nàng, hai chân bay hẳn lên không trung khiến nàng hô lớn:” Mẹ!” Tay vươn ra gắt gao kéo chặt lấy tay Thẩm mẹ.



Thẩm mẹ bị Thẩm Bảo Di kéo như muốn xé ra khiến bà không đứng vững, bất chợt phía trước bị cái gì đó đánh một cái, bà và Thẩm Bảo Di cùng nhau ngã trên mặt đất.



” Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Thẩm mẹ sợ mình đè nặng lên Thẩm Bảo Di, bà chống hai tay lên hỏi: ” Ngã có đau đớn không?”



” Mông con đau muốn chết!” Thẩm Bảo Di tay xoa mông kêu đau, miệng thì nói:” Đúng là gặp tà, tự nhiên cảm thấy hai mắt tối đen, hai chân bay lên trời, cổ giống như bị người ta bóp thở chẳng nổi.” Nàng vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ phòng tắm. Thật âm u, một tia sáng cũng không có, đến nỗi nàng đưa năm ngón tay lên cũng không thấy đươc ngón nào. Nàng không khỏi cảm thấy kì quái. Chẳng lẽ mấy tầng trệt lân cận cũng không có điện? Bằng không thì làm sao mà lại tối đen đến như vậy!



” Bảo Di!” Thẩm mẹ sờ sờ dưới đất, không có lấy một giọt nước bé ti, chỗ bà sờ lại mềm mịn tựa hồ như được trải ga giường, bà kéo tay Thẩm Bảo Di sờ xuống đất lẩm bẩm nói:” Con tắm rửa lúc nào cũng vung vãi đầy nước, bây giờ tại sao lại…”




“ Phi phi, con tưởng là hoàng đế bị mắt hột? Không có yêu thiếu nữ lại đi nhắm phụ nữ mà yêu?” Thẩm mẹ bất mãn đập một cái vào ót Thẩm Bảo Di.



(Sự khác nhau giữa phụ nữ và thiếu nữ: cái này tui không tiện giải thích==, mời mọi người tra google.)



Thẩm Bảo Di cùng mẹ mình nói chuyện liền cảm thấy tâm trạng khủng hoảng chậm rãi biến mất. Mặc kệ là ở nơi đâu, chỉ cần có mẹ bên cạnh là được!



Thẩm mẹ nói là đã tìm được xiêm y của chủ thân thể, lại tìm ra một bộ xiêm y khác, mở ra nhìn: “ Bộ này kiểu dáng nhìn cũng được, chắc là của con. Nhưng trên người con đang có vết thương nên đừng mặc gì mà ngủ thì tốt hơn, ngày mai rồi lại mặc quần áo bình thường.”



Hai mẹ con nàng đang nói chuyện,bỗng nhiên lại vang đến một trận bước chân. Bên goài có người hô:



“ Hoàng thượng giá đáo, Thẩm tài nhân tiếp giá!”



“ Má ơi, không phải con là một cung phi cấp thấp không được sủng ái hay sao? Hoàng thượng tại sao lại đến? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?” Thẩm Bảo Di luống cuống.



( Từ ‘má ơi’ ở đây giống như: trời ơi, omg… thôi nhé, không phải bạn Di đang gọi má Thẩm đâu.)



“ Đừng hốt hoảng đừng hốt hoảng. Mau mặc xiêm y vào chuẩn bị tiếp giá!” Thẩm mẹ đỡ Thẩm Bảo Di đứng lên, nàng còn chưa có lấy một cái yếm thì tiếng bước chân đã đến trước cửa, giọng nói nửa nạc nửa mỡ lần thứ hai vang lên:



“Thẩm tài nhân tiếp giá!”