Ái Phi, Trẫm Hoan Nghênh Sắc Dụ
Chương 2 : Ái phi đến đây
Ngày đăng: 02:25 22/04/20
Bởi vì hoàng đế Giản Phi Long đăng vị chỉ mới hơn ba năm nên chưa kịp tuyển tú, các phi tử trong cung cũng không nhiều. Thanh Âm điện, chỉ có hai vị: Đường quý tần và Thẩm tài nhân.
Đường quý tần đứng hàng nhị phẩm trong cửu đại quý tần ở trong cung, nàng chính là chưởng quản cung Thanh Âm, sống tại chính điện. Cha của nàng là đương triều đại tướng quân Đường Nhất Đao. Đường Nhất Đao ba năm trước đây có công lui địch, được tân đế phong thưởng rất nhiều, còn sắc phong nữ nhi của hắn làm quý tần, lúc đó không khí Đường gia tưng bừng nhộn nhịp. Đáng tiếc thay, Đường quý tần lại không biết nhún nhường, vừa tiến vào hậu cung đã đắc tội với không ít người, nên dần dần, nàng bị thất sủng.
Bởi vì hôm nay là sinh thần của Vũ hiền phi, Đường quý tần liền chuẩn bị lễ vật mừng thọ Vũ hiền phi. Mẫu thân Thẩm tài nhân vừa mới tiến cung thăm Thẩm tài nhân liền biết được nữ nhi nhà mình đến nay còn chưa được sủng ái, liền không khỏi khẩn trương, bà mau chóng chuẩn bị lễ vật cầu kiến Đường quý tần. Bản thân Đường quý tần còn không được sủng, nàng sao lại giúp Thẩm Bảo Di? Vì vậy nàng nói tránh: “ Hiện nay người được sủng ái trong cung chính là Vũ hiền phi. Nếu Thẩm muội muội được Hiền phi nương nương nói giúp mới có thể còn chút trông chờ.”
Thẩm phu nhân nghe xong tất nhiên cũng đi chuẩn bị một lễ vật khác cùng Thẩn tài nhân một đường theo Đường quý tần đến cung Thải Liên mừng thọ Vũ hiền phi.
Ai ngờ, Thẩm tài nhân giữa buổi tiệc lại nói năng vô ý vô tứ làm đắc tội Vũ hiền phi, bị Vũ hiền phi sai người đánh năm hèo ngay tại chỗ. Về phần Đường quý tần, nàng cũng bị Vũ hiền phi trách mắng cho một trận. Vì thế mà khi trở về Thanh Âm cung, Đường quý tần liền không thèm quan tâm đến lí lẽ của Thẩm phu nhân. Các cung nữ hầu hạ Thẩm tài nhân thấy vậy cho rằng Thẩm tài nhân đã hết thời. Các nàng sôi nổi tránh né không muốn hầu hạ Thẩm tài nhân.
Đường quý tần hận Thẩm tài nhân hôm nay đã liên lụy nàng, ở trong cung mắng chửi nàng thậm tệ xong liền muốn ngủ một giấc lại bỗng nhiên có người thông báo: “Hoàng thượng tới!”
“ AAA, hoàng thượng tới, mau giúp ta chải đầu thay y phục.” Đường quý tần vừa mừng vừa sợ, nghi ngờ mình đang nằm mộng. Cho đến khi nàng phục hồi tinh thần liền vội vàng phân phó: “Người đâu, mau gọi hai người tới canh giữ thiên điện không được để người bên cạnh Thẩm tài nhân tự ý xông vào khiến Thẩm tài nhân tỉnh dậy đến quấy rối.”
“ Quý tần nương nương, hoàng thượng đang đi đến thiên điện.” Đường quý tần vừa trang điểm lộng lẫy xong thì thấy cung nữ thân tín Thính Tuyết hổn hển tiến vào thông báo: “ Hoàng thượng là để Thẩm tài nhân tiếp giá!”
“Các ngươi tại sao lại không ngăn cản?” Đường quý tần tuy không vui nhưng lúc này lại không thể tùy tiện tức giận, nàng dùng tay gạt phăng trà bánh vừa được tỉ mỉ chuẩn bị xuống đất, thở gấp quát: “Thẩm tài nhân!? Nàng ta dựa vào cái gì? dựa vào cái gì????”
( Lời của người edit: dựa vào nàng là nhân vật chính :3)
Giản Phi Long âm hiểm nhìn, hắn bình luận: “Rất tròn, rất trắng,… rất tốt?”
(Lời người edit: tốt cái gì thì ai nấy tự hiểu = = )
Thẩm Bảo Di đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền rực đỏ, nàng hét lên một tiếng, hất tay Giản Phi Long ra, túm chặt lấy ga giường che lại ngực.
Giản Phi Long nhẹ nhàng che miệng Thẩm Bảo Di lại, cười híp mắt nham hiểm nói: “Ái phi nhanh như vậy đã kêu, không thỏa đáng nha!”
Thẩm Bảo Di trong lòng liều mạng tự nói với mình, đây là hoàng cung, người trước mắt kia chính là hoàng đế, mình còn là phi tử của hắn, nếu mà hắn thật sự muốn làm cái gì, cũng không thể hiên ngang phản kháng!
Giản Phi Long thấy Thẩm Bảo Di không hề kêu lên, hắn buông tay ra, chậm rãi ngồi xuống giường, vỗ vỗ đầu gối: “Qua đây!”
Thẩm Bảo Di đỏ bừng cả mặt, lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng, ta hôm nay bị thương, trên người toàn mùi thuốc, chỉ sợ làm ngài khó chịu.”
“Không quan tâm, ta hôm nay mũi cũng bị nghẹt, không sợ mùi thuốc.” Giản Phi Long nhợt nhạt cười, tự mình cởi long bào, liếc xéo Thẩm Bảo Di một cái, giọng mũi nồng đậm hô: “Ái phi đén đây!”
Hắn ta muốn sắc ~ dụ? Thẩm Bảo Di ngây người, rơi vào trạng thái đấu tranh tư tưởng.
Có nên từ bỏ quá khứ?