Ái Sanh Nhật Ký

Chương 101 : Trừ phi cậu nhớ ra tôi

Ngày đăng: 18:50 19/04/20


Mái tóc dài của Diệp Tòng Y tán loạn, biểu cảm dại ra, đôi mắt trong suốt linh động trở nên trống rỗng vô thần, thể xác cô, thậm chí cả linh hồn mất đi khả năng chống đỡ trong tích tắc, cả người như con búp bê, con rối xinh đẹp mất đi linh tính. 



Cô từ từ lui ra phía sau, dần buông nàng ra, thế giới này ầm ầm đổ sập. Cho nàng con đường sống, được, nhưng cho nàng đường sống cũng đồng nghĩa với cho cô đường chết. 



Nụ cười trên mặt Diệp Tòng Y tiêu điều lạnh lẽo như hoa lê sau cơn mưa, sức lực cuối cùng trong cơ thể cũng bị lấy đi, thân thể rũ xuống, Trầm Hàn Sanh cả kinh, phản xạ có điều kiện tiến lên một bước muốn ôm lấy cô, nhưng bàn tay đưa đến giữa không trung, chạm vào vạt áo cô lại như chạm phải vật nóng, lập tức rụt lại. Nàng đột nhiên xoay người đi chỗ khác, tiếp tục thu dọn đồ đạc, luống cuống tay chân ném từng bộ trang phục, vài thứ linh tinh vào vali, sau đó kéo khóa vali lại. 



- Căn phòng này để cho cậu, do cậu xử lý, các giấy tờ liên quan ở trong ngăn kéo bàn. 



Trầm Hàn Sanh nhấc vali lên, khi đi ngang qua bên người Diệp Tòng Y, ngừng bước thong thả nói, lại bình tĩnh kỳ lạ, chỉ là khi nói ánh mắt nhìn chăm chú phía trước, tựa hồ rất sợ nhìn Diệp Tòng Y. 



- Cậu thật hào phòng. – Diệp Tòng Y ngồi dưới đất, khóe miệng hơi động, thanh âm nghe mơ mịt vô lực: “Cậu đã sẵn sàng sau này không gặp tớ nữa sao? Nhưng nếu cậu ở bên Duyệt Nhan, sao chúng ta lại không gặp? Hàn Sanh, sao cậu lại có ý muốn đó?” 



- Nếu có thể, tôi mong từ nay về sau sẽ không gặp cậu nữa, trừ phi... 



Trầm Hàn Sanh nắm chặt tay cầm vali, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Trừ phi có một ngày, cậu thật sự nhớ ra tôi là ai.” Nàng không do dự nữa, vội vã bước ra khỏi gian phòng, lấy từ trong túi quần ra một cái chìa khóa lấp lánh ánh bạc, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà, nhìn xung quanh một vòng rồi mang theo hành lý rời khỏi. 



Chiếc Lexus màu xanh nhạt đậu bên lề đường hết sức bắt mắt, đó là chiếc xe Trịnh Duyệt Nhan thường dùng nhất, Trầm Hàn Sanh chật vật đi tới, bỏ hành lý sau cóp, rồi đi lại mở cánh cửa ghế phó xế. 



Trịnh Duyệt Nhan tắt nhạc trong xe, quay đầu: “Chuẩn bị xong rồi?” 



- Ừ. 



Thoạt nhìn nàng vô cũng mệt mỏi và suy yếu, chỉ đáp lại Trịnh Duyệt Nhan đơn giản nhất có thể, Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, muốn nói lại thôi. Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa trán vào cửa sổ xe: “Duyệt Nhan, lái xe đi.” 


Trịnh Thái ngẩn ra, khe khẽ thở dài, gật đầu nói: “Tuyết nhi thì sao, giờ vẫn khỏe mạnh chứ?” 



- Con bé cũng khỏe, hôm nay Hà Na đến nhà trẻ đón con bé. 



- Tòng Y, gần đây dượng bận việc, cũng không có thời giờ tới thăm mẹ con con, điện thoại tìm con, con lại không trả lời, dượng biết con cố tình, dượng không trách, cha mẹ con lừa dối con lúc con mất trí nhớ, cũng là họ không đúng. Hôm nay con đồng ý gặp dượng một lần, dượng rất vui, chỉ là Tòng Y này, sau này một mình nuôi con sẽ rất cực. – Trịnh Thái nhìn cô, vẻ mặt ôn hòa khuyên nhủ: “Huống hồ cha mẹ dù có sai vẫn là cha mẹ, con tha thứ cho họ, đến ở cùng nhau được không?” 



- Không. – Diệp Tòng Y buông dao nĩa trong tay, nhẹ nhàng lắc đầu: “Xin lỗi, dượng, con không cách nào ở cùng họ, cũng không cách nào tha thứ.” 



- Vậy, tới ở cùng dượng và dì con được không? Giờ Duyệt Nhan không có ở nhà, cũng trống vắng, dì con cũng buồn bực, con tới giải sầu cho bà ấy một chút, con và Tuyết nhi đến, dượng cũng yên tâm hơn. 



Hai chữ “Duyệt Nhan” như một cây kim nhỏ, dễ dàng đâm vào lòng Diệp Tòng Y, cô cắn cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Dượng, con biết dượng có ý tốt, nhưng con thấy con thế này ổn rồi.” 



Trịnh Thái thất vọng, đành nói: “Tòng Y, vậy con đến công ty dượng giúp dượng đi, nếu như hai chị em hai đứa đều đến làm, dượng sẽ bớt lo nhiều, hơn nữa, dượng muốn tìm người cho hai mẹ con con dựa vào và chăm sóc Tuyết nhi...” Nói đến đây, trong mắt ông lộ vẻ chần chừ: “Con bây giờ ở nơi đó? Cùng với...” 



- Hai người, con và Tuyết nhi. – Diệp Tòng Y thật nhanh nói: “Dượng, con không cần gì hết, có thể chăm sóc tốt mình, cũng có thể chăm sóc tốt Tuyết nhi, xin dượng yên tâm.” 



Trịnh Thái nói: “Con như vậy, có thể chăm sóc bản thân sao?”



Diệp Tòng Y nhìn ông, lệ quang trong mắt lóe lên: “Dượng, con biết dượng thương yêu con, trong lòng con cũng rất kính trọng dượng. Thế nhưng hiện tại thật sự con không cần gì cả, chỉ cần không gian thuộc về riêng mình. Hôm nay đến gặp dượng, là muốn nói với dượng những lời này, không muốn ai lo lắng cho con.” 



- Được rồi. – Trịnh Thái thở thật dài, thỏa hiệp nói: “Dượng biết, những chuyện xảy ra gần đây đả kích con không ít, dượng biết con cần thời gian, giờ cũng không ép con nữa. Nhưng có hai điều phải hứa với dượng, nếu cần gì phải nói cho dượng biết, hơn nữa, lần sau gặp lại, con không được gầy như vậy.” 



Diệp Tòng Y rưng rưng gật đầu: “Vâng.”