Ái Sanh Nhật Ký
Chương 102 : Viên bi dẫn đến bí mật
Ngày đăng: 18:50 19/04/20
Tiết xuân trong lơ đãng đã lặng lẽ biến mất, chớt mắt một cái đã đến đầu hạ.
Ánh mặt trời sáng sớm xinh tươi trong trẻo, xuyên qua cửa sổ ánh lên thân người, hơi ấm tràn ngập trong căn phòng, từng chút từng chút một thấm vào da thịt. Trên bệ cửa sổ rộng rãi có vài chậu cây đã nảy mần tươi tốt, xanh um, ánh mắt trời chiếu xuống khiến chúng tản ra hào quang rực rỡ.
Diệp Tòng Y tưới nước xong, để bình tưới cây qua một bên, dựa vào cửa sổ phía trước, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá nhẵn bóng to rộng, dáng vẻ ấy như một người mẹ hiền từ đang chăm sóc con nhỏ.
- Tòng Y, chị có thể thay mới mấy cái cây này được không, nhìn một cái, đập vào mắt chỉ có màu xanh, đơn điệu quá, em thấy chị đổi đi, bày vài chậu hoa be bé màu sắc một chút, đó mới đẹp á.
Hà Na ăn chực xong bữa sáng, cầm tách cà phê từ phòng ăn đi ra, lanh mồm lanh miệng kiến nghị, Diệp Tòng Y thu hồi biểu cảm suy gẫm, mỉm cười, xoay người lại: “Chị muốn thay quần áo, chuẩn bị đưa Tuyết Nhi đến trung tâm học múa, lát nữa em trở về nhà, hay ở đây, hay có hoạt động nào khác bên ngoài, tùy em.”
Hà Na không vui: “Chị có thể có ngày nào đó không bỏ rơi em không?”
- Không thể.
Thanh âm tuy ôn nhu, nhưng giọng nói cũng không thể nghi ngờ, Hà Na lập tức để tách xuống, ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên nụ cười nịnh nọt: “Em đi với chị đến tiệm sách!”
Bên môi Diệp Tòng Y hiện lên nụ cười thản nhiên, nghiêng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp trong suốt nhìn nàng, không nói đồng ý, cũng không phản đối, Hà Na bĩu môi, đưa tay xin hàng: “Được rồi, em không đi.”
Lòng Hà Na tràn đầy thất vọng, ngồi trên ghế sa lon chán chường chơi ĐTDĐ, xem danh bạ từ đầu đến cuối, vẫn không thấy người nào muốn rủ đi chơi, nhịn không được ngả người vào ghế, hét thảm một tiếng: “Lẽ nào cuối tuần của mình cứ trôi qua như vậy?”
Một cái đầu nhỏ vươn ra khỏi cửa, cười hì hì nhìn nàng: “Dì Hà Na, không ai chơi với dì sao?”
Hà Na lập tức ngồi thẳng dậy, mặt sa sầm: “Nhóc kia, nói bậy bạ gì đó, ai nói không ai chơi với dì!”
- Dì nói chứ ai, dì luôn miệng nói mẹ không chơi với dì. – Tào Ấu Tuyết đảo con ngươi đen láy, bi bô mở miệng, giống như Hà Na muốn cướp mẹ vậy: “Thế nhưng dì không phải đã có chú Phương rồi sao?”
Tiểu Phương khe khẽ thở dài, đi đến ôm lấy hông nàng, kiên trì khe khẽ dỗ dành: “Được rồi, vợ yêu, đừng nóng giận, lần trước chúng ta không phải đã nói rồi sao, không được vì chuyện như vậy cãi nhau.”
- Hừ. – Hà Na giãy khỏi hắn, vẫn than nhẹ, nhưng giọng nói so với lúc nãy cũng đã khác nhiều.
Lúc ăn cơm, vợ chồng Hà Na Tiểu Phương cùng xuất hiện, Tào Ấu Tuyết hưng phấn không thôi, không chờ họ vào cửa đã đòi ôm, Diệp Tòng Y gần đây thích nấu nướng, hàn huyên với họ vài câu rồi phải vào bếp chuẩn bị bữa cơm, Hà Na vội vàng xung phong giúp đỡ.
Tiểu Phương thấy cảnh này không khỏi nhớ lại lúc trước những ngày Trầm Hàn Sanh ở đây, bốn người tụ lại với nhau ăn bữa cơm, trong lòng lại phiền muộn không vui, đi tới, đưa tay đẩy cửa phòng Trầm Hàn Sanh ra, trong phòng bày trí vẫn y nguyên, một chút cũng không thay đổi, ngay cả cái chăn cũng vẫn duy trì trạng thái như ngày Trầm Hàn Sanh bỏ đi.
Tiểu Phương ngắm nhìn bốn phía, nghĩ đến Trầm Hàn Sanh cũng không nói lời từ biệt với hắn, đồng thời còn trốn tránh không gặp, vẫn nan giải mê muội, hắn ngơ ngác đứng đó, Tào Ấu Tuyết liên tiếp gọi hắn vài tiếng, hắn mới vô thức lên tiếng: “Ơi.”
Tào Ấu Tuyết đứng trước mặt hắn, trong tay nắm ba viên bi sặc sỡ, khuôn mặt nhỏ đắc ý ngước lên nói: “Chú Phương, chú xem cái này, đây là bạn nam ngồi cùng bàn với con hôm nay cho con, chú dạy con chơi được không ạ?”
- À, được chứ. - Lúc này Tiểu Phương có tâm sự, chỉ nhìn thoáng qua, đưa tay đón lấy, ai ngờ không đón trúng, hai viên đinh đoong đoong vang, rơi xuống mặt đất, sau đó lăn lăn đi mất, Tào Ấu Tuyết vội vàng ngồi xổm xuống bắt lấy, động tác lại không đủ nhanh, trơ mắt nhìn nó chạy vào gầm giường, loại giường này, giữa giường và mặt đất chỉ có một khe nhỏ xíu, cho dù tay cô bé nhỏ cũng không tài nào luồn vào.
Tào Ấu Tuyết quýnh quáng, “oa” một tiếng khóc lên: “Viên bi của con, hu hu, biên bi của con!”
Tiểu Phương nghe thấy tiếng khóc, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn cô bé một chút, lại nhìn một viên bi trên tay, không khỏi áy náy: “Tuyết nhi đừng khóc, là chú hư, chú tìm cho con.”
Tào Ấu Tuyết vẫn ngồi xổm ở đó, không chịu đứng dậy: “Ở dưới gầm giường, con không lấy được, hức... Chú Phương, chú lấy...”
Tiểu Phương khom lưng nhìn giường một chút, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, hơi do dự, trấn an nói: “Được, chú lấy cho con.”
_________________