Ái Sanh Nhật Ký

Chương 103 : Vì chị băn khoăn

Ngày đăng: 18:50 19/04/20


Ăn xong cơm tối, Tiểu Phương chủ động thu dọn chén đũa, lại trêu chọc Tào Ấu Tuyết đã đời rồi mới nói chúc ngủ ngon với mẹ con Diệp Tòng Y, cùng Hà Na xuống lầu về nhà mình. 



Vừa vào cửa, Hà Na hỏi: “Tối nay anh làm sao vậy? Lúc ăn tối cứ lơ tơ mơ.” 



- Hả? – Tiểu Phương xoa xoa thái dương, ngồi xuống ghế sa lon duỗi thẳng chân, nói: “Đi máy bay mệt.” 



- Vậy lát ngủ sớm một chút, không được chơi máy tính, em pha ly sữa cho anh. 



Tiểu Phương thấy nàng rời khỏi, ngồi dậy, từ trong ngực lấy ra một túi văn kiện màu vàng, dốc túi lên bàn trà, một đống mảnh vụn lập tức rơi xuống, chất núi trước mặt hắn, hắn nhíu chặt mày, từng từng mảnh từng mảnh cố gắng chắp vá lại, từ đó nhìn ra chút đầu mối. 



- Anh đang làm gì? – Hà Na bưng vào hai ly sữa nóng, nét mặt vô cùng ngạc nhiên. 



- Anh cũng không biết anh đang làm gì. – Tiểu Phương nhận ly sữa uống một ngụm, chỉ vào thứ trên bàn trà: “Hồi tối anh giúp Tuyết nhi tìm viên bi, dưới giường Hàn Sanh thấy thứ này.” 



- Dưới giường? – Hà Na cúi người xuống, cầm lấy mảnh vỡ nửa cái CD, lại tìm nửa kia, càng cảm thấy lạ: “Đây là cái gì? Sao biến thành như vậy? Anh không nói với Tòng Y, cứ như vậy lấy đi được không?” 



- Anh cũng không biết đó là gì, nhưng những mảnh vụn này, anh phải ghép lại từng cái. – Tiểu Phương cúi đầu, nghiêm túc chắp vá ảnh chụp, nói: “Trực giác cho anh biết, những thứ này có thể rất quan trọng, thậm chí có thể liên quan tới nguyên nhân Hàn Sanh bỏ rời. Dời cái giường đi rất khó, Hàn Sanh không để trong ngăn tủ khóa lại, mà để ở chỗ này, hiển nhiên không muốn Tòng Y biết, chờ anh biết rõ đây là cái gì, nói cho Tòng Y biết cũng không muộn.” 



Hà Na vừa nghe lời này, tinh thần lập tức tỉnh táo, tới gần hắn: “Đây đều là ảnh chụp ai đó?” 



- Bây giờ vẫn chưa nhìn ra, ảnh đã bị xé thành từng mảnh, em xem một chút mảnh này bị bóp thành gì đây, ghép lại rất căng, có thể phải phí nhiều thời gian. - Hai bên lông mày rậm rạp của Tiểu Phương nhíu lại, trầm tư nói: “Nhưng càng như vậy, anh càng thấy lạ, đây rốt cuộc là ảnh gì, lại khiến Hàn Sanh căm hận như vậy.” 



- Được rồi, nếu như vậy, chúng ta gỡ bí mật này, em hi vọng cái này có thể giúp chút cho Tòng Y. – Hà Na giơ lên hai mảnh CD: “Ngày mai em tìm tiểu Đường, bảo cậu ấy giúp em làm cái này.” 



Tiểu Phương lắc đầu: “Khỏi tìm, cái này đã gãy vậy, nhất định hư rồi, không dùng được nữa.” 



- Thử xem một chút chứ, anh đừng quên tiểu Đường là dân chuyên nghiệp sửa đồ kỹ thuật số, cho em xem chút nội dung cũng được, em lại muốn Trầm Hàn Sanh đang làm trò gì. 
- Nhưng Hàn Sanh, em kéo chị tới đây không phải để nói nguyên nhân này. – Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười, nói tiếp: “Đỉnh Thái có kế hoạch đầu tư xây dựng một làng du lịch, còn có một quán rượu năm sao cao cấp, em chuẩn bị phụ trách hạng mục này, mà em làm như vậy, đều là bởi vì chị.” 



- Tôi? – Trầm Hàn Sanh thật sự nghe không hiểu nổi, nàng không hiểu nổi việc làm ăn của Trịnh Duyệt Nhan thì liên quan gì đến mình. 



- Đúng vậy, hạng mục này đáng lẽ không cần em tự mình phụ trách, cho nên em đến nơi này, bởi vì có thể mượn danh nghĩa này mang chị đến, thành phố đẹp như vậy, biển cả mê người như vậy, khí hậu lại hợp lòng người, không khí còn tươi mát trong lành như thế. – Trịnh Duyệt Nhan nhìn vào mắt nàng, chậm rãi, nhẹ nhàng nói: “Mà chị lại băn khoăn.” 



Thần sắc Trầm Hàn Sanh có chút mờ mịt, vô thức lặp lại một câu: “Tôi băn khoăn?” 



- Đúng vậy, chị băn khoan, ngày chị tìm em xin giúp đỡ, nhìn vào ánh mắt chị, em biết chị băn khoăn. Thật ra cho dù em không yêu cầu chị, không kéo chị cùng em tới nơi này, chị cũng sẽ một mình thoát ra, thoát khỏi bên cạnh Tòng Y. - Nét mặt Trịnh Duyệt Nhan mang theo một tia thương hại, thanh âm ôn nhu hiếm thấy: “Hàn Sanh, chị nhẫn nại chịu đựng nhiều lắm, chị phải rời khỏi Tòng Y một thời gian, chị cần không gian hít thở, mà chỗ này lại vừa thích hợp.” 



Trầm Hàn Sanh nhìn cặp mắt như hiểu rõ hết thảy kia, yết hầu đột nhiên tắt nghẽn. 



- Hàn Sanh, em nhớ kỹ cảnh tượng lần đầu tiên gặp chị, lạnh lùng, u buồn, trầm mặc, ít nói, nhưng ở bên cạnh chị lại có cảm giác kỳ lạ, lòng vốn xốc nổi sẽ trở nên yên bình, em có thể cảm nhận qua bề ngoài chị bình tĩnh, ý chí kiên định còn nội tâm tình cảm phong phú. Em thích chị khi đó, tuy rằng cũng rất thống khổ, nhưng chị ít nhất còn có lòng tin chống đỡ tinh thần chị. Nhưng ngày chị đi vào phòng làm việc của em, thần sắc thương tâm và tuyệt vọng em chưa từng thấy qua, lòng tin của chị gần như hoàn toàn sụp đổ." 



Trầm Hàn Sanh đột nhiên nói: “Tôi không phải vì hình và CD...” 



- Em biết. 



- Khi cậu ấy chuẩn bị thỏa hiệp với Tào Vân Tuấn, tôi thật sự... - Con mắt Trầm Hàn Sanh ửng hồng: “Trước đây cậu ấy không biết quá khứ của tôi và cậu ấy, rồi cậu ấy cũng biết, thế nhưng tất cả đều khiến tôi thêm nản lòng mất ý chí.” 



- Hàn Sanh, em lo lắng cho chị, đây mới là nguyên nhân em muốn chị đi theo đến nơi này, em lo lắng cho chị còn hơn lo cho Tòng Y, cái này nghe có vẻ hơi xấu hổ, nhưng đây là suy nghĩ thật của em. 



Trầm Hàn Sanh hít mũi một cái, ôm chặt hai đầu gối, nhìn nơi trời biển giáp nhau xa xa. 



- Hàn Sanh, đây là khoảng thời gian em thấy mình biết quan tâm người khác nhất từ lúc chào đời, ngay cả em cũng thấy mình xa lạ. – Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ khá mệt mỏi, nàng dựa vào bên Trầm Hàn Sanh, tựa đầu lên vai nàng: “Về tình yêu, em không muốn cưỡng cầu nữa, hai bên yêu nhau là chuyện hạnh phúc tốt đẹp nhất thế gian, có thể có được may mắn đó thật tốt, nếu không được đáp lại thì hãy để thời gian xóa nhòa tất cả, sau đó điều chỉnh tâm tình, đợi may mắn tiếp theo hạ xuống. Gần đây, em đang suy nghĩ, có thể người lòng dạ rộng rãi được trời cao quan tâm nhiều hơn.”