Ái Sanh Nhật Ký

Chương 115 : Khi xem CD, cậu có cảm giác gì?

Ngày đăng: 18:50 19/04/20


Hôm xuất viện, Trịnh Thái đi công tác nước ngoài, còn lại hầu như người nên đến đều đến đông đủ. Tiểu Phương và Hà Na đi cùng nhau, Trịnh Duyệt Nhan tự lái xe tới, bà Trịnh và vợ chồng Diệp Khai Tường cùng ngồi trên một chiếc Audi RV màu đen, cũng sáng sớm chạy tới. 



Tuy rằng gian phòng khá rộng, thế nhưng thoáng cái tới ngần người này, không khỏi hơi có chút chen chúc, vả lại bầu không khí cực kỳ xấu hổ, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên nhân vật chính Diệp Tòng Y. 



Ánh mắt Diệp Tòng Y lướt qua cha mẹ mình, hướng về phía bà Trịnh mỉm cười: “Dì, hôm qua con có nói, hảo ý của dì còn thành tâm nhận, nhưng con có nơi ở, cũng có người chiếu cố, thật sự không muốn làm phiền dì.” Nói rồi, cô làm như hữu ý vô tình nắm tay của Trầm Hàn Sanh đứng bên người. 



Bà Trịnh tiến lên một bước: “Tòng Y, con nhất định không chịu đến nhà dì, cũng không muốn dì sắp xếp chỗ ở cho con, có phải còn đang trách dì không?” 



Diệp Khai Tường thấy con gái không chịu đi theo bọn họ, càng nóng nảy: “Tòng Y, chuyện này không liên quan đến dì con, nghìn sai vạn sai, đều là lỗi của bố và mẹ, bố mẹ bây giờ đều đã ân hận về những gì mình làm, nếu như con... Nếu như con...” Nói rồi, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Trầm Hàn Sanh, có chút cứng rắn nói: “Muốn cùng ở cùng tiểu Trầm, bố mẹ cũng bằng lòng tiếp nhận con bé, coi như... Bố mẹ có thêm đứa con gái nữa, nhất định sẽ tận lực bù đắp sai lầm trước đây tạo thành.” 



Lời này vừa thốt ra, miệng Hà Na há thành hình chữ O, Trịnh Duyệt Nhan mặc dù khoanh tay, vẫn dựa ở cửa sổ phía trước xem cuộc vui, trong lòng biết Diệp Khai Tường bảo thủ mà lại như vậy, một là bởi vì Diệp Tòng Y đã lưỡng lự ở ranh giới sống chết hai lần, làm ông vô cùng hối hận, hai là thời gian dài Trịnh Thái khuyên bảo đã có tác dụng nhất định, cho nên cũng không bất ngờ lắm. 



Diệp Tòng Y nghe xong lời của cha, mắt quét đến Vương Viễn Trân, cười nhạt: “Vậy à?” 



- Đương nhiên! Không có gì quan trọng hơn tính mạng và hạnh phúc của con! - Diệp Khai Tường lập tức trở quay đầu nhìn Vương Viễn Trân, gấp gáp nói: “Hồi nãy chúng ta ở nhà nói như thế nào, ngay trước mặt con gái, bây giờ bà lập lại lần nữa!” 



- Đúng vậy, bố con đã nói ý của mẹ, bố mẹ đã nghĩ thông suốt. - Thần sắc Vương Viễn Trân tiều tụy, đau khổ cầu khẩn nói: “Tòng Y, con đã lạnh lùng xa cách bố mẹ thời gian dài như vậy, ngay cả phòng bệnh cũng không cho đến gần, đối với bố mẹ mà nói đã là hình phạt tàn khốc nhất, lẽ nào con còn không chịu tha thứ sao?” 



- Đúng vậy. - Diệp Tòng Y nhìn bà, chậm rãi nói: “Các người nghĩ thông suốt, thế nhưng có nhiều sự việc tôi còn chưa nghĩ thông suốt nữa, hoặc cũng có thể cả đời cũng sẽ không nghĩ thông suốt.” 



Bà Trịnh cứng họng: “Tòng Y...”



Diệp Tòng Y quay đầu nhìn bà: “Dì, con đã nói trong điện thoại cùng dượng cả rồi, ông ấy cũng nói con sống ở đâu, nghỉ ngơi ở đâu, cứ hài lòng là được, sẽ không miễn cưỡng con. Hiện tại con có thể đi rồi chưa?” 



Vừa rời khỏi tầm mắt đám người Diệp Khai Tường, tay Diệp Tòng Y nắm Trầm Hàn Sanh lập tức buông ra, Tiểu Phương ở phía sau thấy rõ ràng, không khỏi sửng sốt. Đoàn người đi tới bãi đỗ xe, Trịnh Duyệt Nhan vì nhận một cuộc điện thoại công ty, lên tiếng chào mọi người, bèn lái xe đi trước, Tiểu Phương giơ tay bỏ vali vào cóp sau, rồi cùng ba người Hà Na lên xe. 




Trầm Hàn Sanh nhìn chăm chú thật lâu vào cô, lửa giận biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, biểu cảm dần dần trở nên có chút mê ly, nàng vươn tay, thay cô vén tóc trên trán qua tai, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua lông mày, cánh môi trơn mềm hồng phấn của cô, nơi bị nàng chạm đến, như có dòng điện nhỏ xẹt qua, Diệp Tòng Y không tự chủ được run rẩy một trận, cả người căng như dây đàn, thanh âm Trầm Hàn Sanh khàn khàn lại cúi đầu truyền vào tai: “Tòng Y, Tòng Y, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu... Mái tóc dài của cậu, ánh mắt của cậu, dáng vẻ cậu cười rộ lên vẫn đẹp như vậy, một chút cũng không thay đổi...” Nàng giống như ma quỷ, cẩn thận quan sát cô, ánh mắt nhiệt liệt mà si mê, lúc đôi mắt của nàng chậm rãi dời xuống, đường cong váy ngủ mê người và da thịt trơn mềm thu vào mắt, trên gò má tái nhợt bỗng nhiên nổi lên một tia đỏ ửng. 



- Thế nhưng, mọi thứ khác đều thay đổi. 



Diệp Tòng Y nhận thấy được sự khác lạ của nàng, vô ý thức lấy tay che cổ áo, hít một hơi thật sâu, bắt đầu lui về phía sau, Trầm Hàn Sanh lại như bóng với hình, từng bước ép sát, lui đến bên tường đã không thể lui được nữa, hai tay Trầm Hàn Sanh nâng khuôn mặt nàng, không cách nào khống chế được tình cảm mãnh liệt mênh mông trong lòng mình, cúi đầu, nhẹ nhàng in lên một cái hôn lên trán cô, cánh môi nóng cháy dần dần dời xuống... 



Diệp Tòng Y nhắm mắt lại, hai tay kề sát tường phía sau, khi nàng sắp hôn môi mình, cô bỗng nhiên mở miệng: “Hàn Sanh, khi xem CD, cậu có cảm giác gì?” 



Thanh âm cô không lớn, nhưng rõ ràng từng chữ, thân thể Trầm Hàn Sanh cứng đờ, cả người như ngày nóng bị người ta gội một chậu nước đá, hoàn toàn lạnh xuống, hai tay chậm rãi buông Diệp Tòng Y ra, nhìn cô như một người xa lạ. 



- Thấy người yêu nằm cười thân người khác cuồng nhiệt, chắc là ấn tượng khắc sâu nhỉ? - Diệp Tòng Y nhắm mắt lại, bộ ngực phập phòng kịch liệt, nhung trên mặt lại lộ nụ cười nhạt. 



Những lời này, giống như một cây kim thật nhỏ, một cây lại một cây càng ghim sâu vào lòng Trầm Hàn Sanh, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và phẫn nộ, còn có thống khổ sâu đậm, ngay cả hai tay cũng không nhịn được nhẹ nhàng run: “Cậu... Cậu...” 



- Hàn Sanh, sau đó khi cậu nhớ tớ, có đẹp như trước đây không? Cậu có nghĩ ả dâm đãng này, thế nào lại là Tòng Y thanh thuần đáng yêu của mình không? 



- Có phải vì cậu nhớ tới cảnh đó, cho nên, lúc tớ van cậu đừng rời bỏ tớ, cậu cũng có thể đoạn tuyệt như vậy? 



Huyết sắc trên mặt Trầm Hàn Sanh như trong nháy mắt bị tháo nước, nàng xanh mặt nhìn cô một hồi, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác. 



- Cậu đứng lại! 



Diệp Tòng Y ở sau lưng lạc giọng kêu một câu, nhưng Trầm Hàn Sanh không dừng bước lại, trái lại một tiếng “lạch cạch” cố sức kéo cửa ra, hầu như trong nháy mắt, nàng cảm giác sau đầu như có một trận kình phong lướt tới, sau đó “bốp” một tiếng, một vật cứng nặng nề nện vào ót mình, lửa giận nàng nín đã lâu hừng hực dâng lên trong lồng ngực, xoa đầu, chịu đựng đau nhức hung tợn quay đầu lại.