Ái Sanh Nhật Ký

Chương 116 : Vì sao hắn ta có thể, mà tớ lại không được?

Ngày đăng: 18:50 19/04/20


Diệp Tòng Y nhìn biểu cảm Trầm Hàn Sanh, lại nhìn quyển sách thật dày trên mặt đất, trong lòng biết lực ném không nhẹ, không khỏi có chút hối hận, lại quật cường cắn chặt môi, không sợ hãi chút nào đối diện với nàng. 



- Cậu rốt cuộc đang dằn vặt tớ, hay dằn vặt chính cậu? - Trầm Hàn Sanh tức giận đến cả người run rẩy, từng bước một đến gần cô: “Tớ xem cũng đã xem, cậu muốn tớ thế nào?” 



- Tớ chỉ muốn cậu thành thực một chút! - Đôi mắt đẹp của Diệp Tòng Y rưng rưng, hơi ngửa cằm lên: “Tất cả mọi người nghĩ tớ mang nợ cậu rất nhiều, thiếu cậu rất nhiều, duy chỉ có chính cậu, vẫn bảo trì trầm mặc với tất cả mọi chuyện, cậu chỉ nói đến quá khứ của chúng ta, chỉ chấp nhận nói về quá khứ của chúng ta, giống như chỉ cần tớ khôi phục ký ức, tất cả thật sự có thể khôi phục nguyên trạng! Cậu cho rằng nói về hạnh phúc xưa kia, có thể chữa trị vết thương lòng tớ, nhưng không biết quá khứ càng hạnh phúc thì càng nhắc nhở tớ sau đó có bao nhiêu tàn khốc! Cậu nỗ lực gỡ khúc mắc của tớ, nhưng bỏ qua những chuyện từng trải qua, cũng chính là khúc mắc của chính cậu!” 



Cô càng nói càng kích động, như có chút điên lên: “Tớ chịu đựng dáng vẻ giả vờ của cậu đủ rồi, chịu đựng nụ cười miễn cưỡng của cậu đủ rồi, chịu đựng cậu đạo đức giả đủ rồi! Cậu có thể làm bộ chưa từng xảy ra cái gì, cậu có thể lừa gạt mình! Thế nhưng tớ không thể, tớ không thể!” 



- Được. - Sắc mặt Trầm Hàn Sanh lúc trắng lúc xanh, đứng ở nơi đó, rất lâu sau đó mới bắn ra vài chữ: “Cậu muốn tớ thành thực, phải không?” 



Diệp Tòng Y che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng. 



- Khi tớ tới thành phố này, lần đầu tiên thấy tình cảnh một nhà ba người cậu và Tào Vân Tuấn hoà thuận vui vẻ, lòng tớ như tro nguội, tớ nghĩ những năm qua mình tìm kiếm, những nhung nhớ, đều phí công, đều uổng phí, toàn bộ không có một chút ý nghĩa! Khi cậu phải đấu tranh chần chừ giữa tớ và gia đình cậu, rồi lựa chọn xa lánh tớ, tớ nghĩ Tòng Y của tớ đã chết, tớ chỉ muốn chạy, tớ chỉ muốn rời xa! - Biểu cảm Trầm Hàn Sanh lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một tia tàn khốc, từng chữ nói: “Khi tớ xem nội dung trong CD, tớ hận không thể cuộc đời này chưa từng quen biết cậu... Tòng Y, tớ mong muốn bản thân cho tới bây giờ chưa từng quen biết cậu!” 



Những lời này đối với Diệp Tòng Y mà nói, không khác gì bị sét đánh, trong đầu cô như có cái gì nổ tung, thân thể lung lay, gần như đứng không vững, cô vươn hai tay, vô thức muốn ôm đầu, Trầm Hàn Sanh lại lấn người tiến lên, bắt lấy cô, hung hăng đẩy cô về phía sau. “Loảng xoảng”, nghe một hồi âm thanh hỗn loạn, ngọn đèn trên tủ đầu giường và một ít vật nhỏ đều nện xuống đất, lưng Diệp Tòng Y bị đụng phải, đau nhức đến gần như rơi nước mắt. 



- Cậu không phải là muốn tớ trừng phạt sao? Sao? Không chịu nổi? 
Diệp Tòng Y đưa lưng về phía Trầm Hàn Sanh, cái lạnh ban đêm xâm nhập vào thân thể quang lõa của cô, cô cũng tựa như không hề hay biết. Đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, trong phòng cũng tĩnh đến đáng sợ. Giờ khắc này, cô chỉ nguyện bản thân có thể ngủ mê đi, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa, không bao giờ phải đối mặt với nhiều sự việc như vậy, không bao giờ phải nghĩ xem làm thế nào để đối diện với người không phải yêu cũng không phải hận sau lưng kia, nghĩ như vậy, mí mắt của cô dần dần trở nên nặng nề... 



- Tòng Y... - Phía sau truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp, giữa đêm khuya khoắt, nghe vào tai cũng không rõ ràng, lòng Diệp Tòng Y lại nổi dậy. 



- Cậu cảm thấy mình dơ bẩn, không muốn tớ dối diện với cậu, phải không? Cậu không cách nào chấp nhận bản thân, cậu không cách nào tiếp thu chuyện tớ đã xem qua CD, thế nhưng hiện tại tớ đã va chạm, đã tiếp nhận rồi, cậu phải làm sao? 



Hàm răng Diệp Tòng Y nhẹ nhàng cắn môi dưới, tay níu gối đầu lại, rơi lệ không tiếng động. 



- Tớ ấy, luôn nghĩ đến cái đêm lần đầu tiên chúng ta ở chung với nhau, ở trong căn phòng nhỏ của chúng ta, nghĩ đến thật nhiều thật nhiều lần, cứ nghĩ đến thì lòng tớ vừa ngọt lại vừa đau... - Hai tròng mắt Trầm Hàn Sanh đóng chặt, như nói mê, thanh âm vừa khẽ, lại vô cùng ôn nhu, như rất sợ quấy rầy người bên cạnh: “Đêm đó, tớ thật sự thật khẩn trương, thật khẩn trương, lần đầu tiên trong đời tớ cẩn thận như vậy, cảm giác như mình đang hoàn thành một chuyện thần thánh gì đó, khi thân thiết với cậu, hàm răng tớ cũng run rẩy... Phải nói ra bất kể cậu có giận đi nữa, cậu rất đẹp, tớ cũng rất khát vọng, thế nhưng lần đó, kỳ thực cảm giác đó cũng không có gì đặc biệt tốt đẹp, chúng ta đại khái cũng không hưởng thụ được cảm giác tuyệt vời đó, không giống... Không giống, sau đó...” 



Nàng dừng một chút, thanh âm dần dần chìm xuống: “Thế nhưng đêm đó lại khắc sâu nhất, một cái nhăn mặt một nụ cười của cậu, từng biểu cảm nhỏ nhoi, từng động tác nhỏ nhoi, ngượng ngùng trong mắt, độ ấm đôi môi cậu, mùi thơm trong tóc cậu... Đều khắc vào đầu óc tớ... Tớ nghĩ, chúng sẽ vẫn đi theo tớ, mãi đến ngày tớ bước vào mộ phần của mình. Qua đêm đó, tớ nghĩ cả thế giới đều đổi khác, cả người mình cũng đổi khác, sinh mạng như được rót vào sức sống, sức sống mới, tớ có cảm giác, sinh mạng của chúng ta đã được nối vào với nhau, cho tới bây giờ, chúng vẫn còn ở bên nhau... Bất kể xảy ra chuyện gì, thứ liên kết chúng ta, rất kiên cố, rất kiên cố, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không bị đứt đoạn...” 



Lời nói của nàng, như một bàn tay vô hình kỳ diệu dịu dàng thắm thiết, ở trong đêm tối, mềm dịu vuốt ve trái tim nghìn vạn vết thương của Diệp Tòng Y, những vết thương kia như được kỳ tích vậy, nhanh chóng khép lại, kết vảy... 



Một lúc lâu, Diệp Tòng Y từ từ xoay người lại, xuyên qua hai mắt đẫm lệ mờ mịt, thấy Trầm Hàn Sanh nhắm hai mắt, khuôn mặt điềm tĩnh, đã an tường đi vào giấc ngủ.