Ái Sanh Nhật Ký
Chương 117 : Có thể đối mặt với cậu như bây giờ, tất cả đều đáng giá
Ngày đăng: 18:50 19/04/20
Sáng sớm khi thức dậy, bên gối vắng vẻ, trong không khí vẫn còn lưu lại một luồng hương thơm như có như không. Tay phải Trầm Hàn Sanh ấn vào thái dương, nhớ tới từng việc một tối hôm qua, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ nghẹn chết, nàng không rõ lúc đó sao lại như có ma quỷ bên cạnh, thể hiện thái độ như vậy với Diệp Tòng Y, hồi tưởng lại, chỉ biết mình khi đó thống hận tới cực điểm, cam chịu tới cực điểm, quả thật hận không thể cùng cô chết đi. Trong lòng nàng có trăm loại tâm trạng, ngồi trên giường ngây ngô nửa giờ, mới chậm rì mặc y phục, kéo cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng khách không có một bóng người, Trầm Hàn Sanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời ngực lại không khỏi có vài phần hoang mang rối loạn, đang lúc luống cuống, một chuỗi động tĩnh nhỏ đột nhiên truyền vào tai, nàng nghiêng đầu nhìn một chút, chân không tự chủ được men theo hướng âm thanh đi đến.
Dầu trong chảo sôi sùng sục, một bóng dáng xinh đẹp tất bật trong phòng bếp, có thể do cô còn lạ lẫm với việc bếp núc, dù chỉ đập một trái trứng gà, cũng phải đập mấy cái, động tác hết sức ngốc nghếch. Trầm Hàn Sanh dựa ở cạnh cửa, kinh ngạc nhìn cảnh này, trong đầu lướt đến màn tối hôm qua, hết thảy trước mắt đối với nàng mà nói chợt như một giấc mộng.
- Cậu dậy rồi? – Diệp Tòng Y như cảm giác được có người sau lưng đang nhìn cô, quay đầu, trong ánh mắt có một chút vẻ bối rối.
- Ưm. – Trầm Hàn Sanh úp úp mở mở đáp lời, lại không dám nhìn thẳng ánh mắt cô, đầu hơi cúi thấp: “Cậu ra ngoài trước, bữa sáng để tớ làm cho.”
- Tớ làm được rồi, cậu rửa mặt đi.
Tình hình như thế có chút quái dị, tối hôm qua còn như hai con nhím, hận không thể hành cho đối phương máu tươi nhễ nhại, ngày hôm nay lại khách khí, có chút tương kính như tân. Cơ mà, bất kể là tình cảnh nào, trong lòng họ đều không rõ là cảm xúc gì. Môi Trầm Hàn Sanh hơi giật, lại không nói gì nữa, lặng lẽ xoay người.
* Tương kính như tân: Đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách.
Phòng ăn rất an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên thanh âm của dao nĩa chạm dĩa. Diệp Tòng Y thấy động tác Trầm Hàn Sanh chậm chạp, tựa hồ không ăn uống gì, bản thân bưng ly uống một ngụm sữa đậu nành, cảm giác thoải mái, lại nếm một khối trứng gà, lông mày không khỏi nhíu lên, ngẩng đầu nhìn Trầm Hàn Sanh, thanh âm cực kỳ mềm nhẹ: “Trứng gà chiên có hơi chín quá.”
Trầm Hàn Sanh dường như không nghe được lời của cô, lơ đãng gẩy gẩy trứng chiên giữa dĩa, lúc lâu sau mới chật vật mở miệng: “Xin lỗi.”
Diệp Tòng Y ngẩn ra, mí mắt rũ xuống: “Xin lỗi gì?”
- Chuyện, chuyện tối hôm qua... – Lòng Trầm Hàn Sanh xấu hổ, cực kỳ khó chịu, thanh âm hết sức tối nghĩa.
Diệp Tòng Y cắn môi, một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Không sao cả.”
Diệp Tòng Y mỉm cười: “Gọi Hà Na mua đưa tới là được rồi.”
Trầm Hàn Sanh nhíu mày nói: “Tuy rằng thế giới hai người tớ đã chờ mong rất lâu rồi, thế nhưng miệng biến thành thế này, không thể không nói cũng hận hận.”
Diệp Tòng Y nghe giọng nói của nàng, tựa hồ có vài phần như đứa bé dỗi hờn, rơi vào đường cùng, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi nàng.
- Ừ, như vậy thì khá hơn một chút.
Khóe miệng Diệp Tòng Y kéo lên nụ cười, cái lưỡi thơm tho duỗi ra một chút, ôn nhu liếm một vòng quanh vết thương, Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ: “Ừ, giờ thì tốt hơn... Đúng, chính là như vậy, hầu như không đau đớn...”
Tình cảnh này khiến trong đầu hai người đều đồng thời hiện lên rất nhiều đêm, hình ảnh như keo như sơn, ân ái ngọt ngào, sắc mặt Trầm Hàn Sanh đỏ lên, lẩm bẩm gọi: “Tòng Y, tớ... Tớ...” Nàng không có không nói ra được “tớ” thế nào, tay lại không nghe sai bảo, dò xét đi vào váy ngủ cô, da thịt mỹ ngọc trắng mịn khiến trong lòng nàng kích động đến tay cũng có chút run rẩy. Diệp Tòng Y lại không cách nào rụt rè, cúi đầu thở dài, nhắm mắt lại, cái lưỡi mềm mại chớp cơ hội tiếng vào miệng cô.
Trăn trở mút vào, mỗi tấc đều là hơi thở ngọt ngào, cảm giác mùi thơm lan tỏa, sự thân thiết đánh thẳng vào cánh cửa lòng, như muốn kẻ khác phát cuồng. Thân thể Diệp Tòng Y lay động rất nhỏ, lại nhu thuận như một chú mèo con, ôn nhu hùa theo nàng, ham muốn trong lòng Trầm Hàn Sanh càng ngày càng đậm, như có một ngọn đuốc đang thiêu đốt, nàng đột nhiên xoay người đặt cô ở dưới thân, như đói khát hôn cô, không ngừng vỗ về chơi đùa xoa nắn thân thể cô.
- Sanh, ai, đừng hôn như vậy, môi cậu... - Thân thể Diệp Tòng Y nóng hổi như lửa, thở gấp, lục lọi lấy tay nhẹ nhàng che môi của nàng lại, ngăn cản nàng càng lúc càng kịch liệt hôn. Trầm Hàn Sanh đâu chịu nghe, không nói lời gì cởi quần cô ra, cởi cả cái quần lót còn sót lại trên người cô, ném qua một bên, thân thể quang lõa của hai người trơn truột chồng lên nhau, trong cổ họng đồng thời phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, Trầm Hàn Sanh nhân cơ hội lấy tay cô ra, ngậm bộ ngực sữa trắng như tuyết của cô, tham lam mút vào liếm cắn, tay cũng không nhàn rỗi, một đường theo bắp đùi thăm dò hướng về phía trước, tiến nhập vào giải đất tư mật của cô. Đã lâu không trải qua kích thích như vậy, Diệp Tòng Y lại không có cách nào tiếp nhận, cô ôm hông lưng gầy yếu của Trầm Hàn Sanh, không tự chủ được cong người, trong tiếng rên rỉ mang một chút nức nở.
Ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp ướt át, động tác tăng lên, nơi ấy càng ngày càng ẩm ướt, thanh âm Diệp Tòng Y không áp lực nữa, thoả thích thả mình vui sướng, trên trán Trầm Hàn Sanh thấm dày đặc mồ hôi hột, đầu ngón tay dần dần đẩy mạnh, xúc cảm nhẵn mịn siết chặt gắt gao bao vây nàng, thời khắc đó, nàng kích động hạnh phúc không cách nào nói nên lời.
Dường như muốn bù đắp lại chỗ trống nhiều năm, động tác của nàng điên cuồng lại kịch liệt, như vĩnh viễn chưa đủ, ra ra vào vào trong thân thể cô, biểu thị công khai chủ quyền của mình, cố gắng hết sức để chiều chuộng cô.
- Sanh, Sanh... - Diệp Tòng Y một lần lại một lần rơi xuống từ đỉnh cao mãnh liệt, khóc thút thít hô hoán tên nàng.
Sau cùng, Trầm Hàn Sanh mệt mỏi nằm phịch trên người cô, cả người Diệp Tòng Y sợ run, hai tay ôm chặt nàng, hai người chìm đắm trong chốc lát an tĩnh diệu kỳ. Chỉ một lát sau, môi lại lần nữa dính vào, hoặc tham lam khẩn cấp, hoặc cẩn thận triền miên, mãi đến khi sắp hít thở không thông mới lưu luyến rời xa nhau, khóe mắt Diệp Tòng Y rưng rưng, hai tay nâng mặt của Trầm Hàn Sanh, thâm tình nhìn nhau: “Sanh, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu.”