Ái Sanh Nhật Ký

Chương 13 : Tôi hi vọng từ giờ về sau có thể tìm cô

Ngày đăng: 18:48 19/04/20


Hai người đối diện nhau vài giây, Diệp Tòng Y dời ánh mắt đi, nháy mắt không khí trong phòng yên tĩnh trở lại. 



Ban đêm trên núi quả thật nhiệt độ trong phòng rất thấp, đứng ở cửa sổ lâu như vậy, lưng Diệp Tòng Y bắt đầu sinh ra cảm giác lạnh, cô không nhịn được vuốt vuốt vai vài cái. Trầm Hàn Sanh nhìn thấy, lấy ra trong ba lô một cái áo khoác kaki dày, hơi hơi do dự một chút, ném về hướng cô: “Tiếp lấy.” 



- Cám ơn. – Diệp Tòng Y tiếp lấy áo khoác, vừa mới chuẩn bị mặc, lại nói: “Còn cô?” 



- Tôi không lạnh. 



Thế nên Diệp Tòng Y mới chậm rãi mặc áo khoác vào, Trầm Hàn Sanh nói: “Có lẽ cô nên đóng cửa sổ lại.” 



Diệp Tòng Y nhìn nàng, vỗ vỗ áo khoác trên người, mỉm cười: “Tôi thích mở ra, tôi thích không khí trong phòng trong lành, huống chi có áo khoác của cô, không sao cả...” Nói tới đây, cô đột nhiên ngưng lại, xoay người đi chỗ khác, lấy tay đóng cửa sổ. 



Khóe miệng Tràm Hàn Sanh hơi giơ lên, lại lập tức nhịn xuống: “Không cần săn sóc như vậy, tôi đã nói không lạnh, tôi cũng thích không khí trong lành.” 



Diệp Tòng Y hơi ngượng ngùng, mấp mím môi, đột nhiên nói: “Hàn Sanh, buổi tối có lẽ chúng ta có thể hàn huyên.” 



- Hàn Huyên chuyện gì? – Trầm Hàn Sanh kinh ngạc. 



- Nhìn cô có vẻ như... Có vẻ như luôn có tâm sự. Tôi nghe Hà Na nói, ở nơi này co không có bạn bè... Ừm, không có bạn bè gì cả, chỉ có Tiểu Phương...” Diệp Tòng Y nhíu mi lại, cẩn thận nói từng từ: “Nếu cô không ngại nói ra, tôi sẽ tình nguyện làm một thính giả tốt.” 



Trầm Hàn Sanh sửng sốt, một lát sau mới chậm rãi nói: “Tôi không có tâm sự gì cả.” 



- Tôi biết chúng ta cũng không thân quen gì, chúng ta... Thậm chí chỉ gặp mặt vài lần. – Thần sắc Diệp Tòng Y có vài phần mất tự nhiên, tay lược lược mái tóc, có chút khó khăn nói: “Nhưng mà... Nhưng nếu có gì đó tôi có thể chia sẻ với cô...” 



- Cám ơn. – Trầm Hàn Sanh rất nhanh đánh gãy lời cô, đứng dậy cười nói: “Tôi không cần giúp đỡ gì cả, buổi tối cũng không thể cùng cô nói chuyện phiếm, tôi phải đi rồi.” 



- Đi? Đi đâu? – Hai mắt Diệp Tòng Y bỗng mở to. 



- Đúng vậy, kinh chiều tôi không làm, buổi tối muốn đi miếu cùng sư phụ tụng kinh. 



Diệp Tòng Y ngây người: “Nhưng đã trễ thế này, cô...” 



- Miếu lớn cách đây rất gần. 



- Cả buổi tối cô sẽ đều ở chỗ khác sao? – Diệp Tòng Y nhìn nhìn cảnh vật tối như mực ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút kinh hoàng. 



- Tiểu Phương và Hà Na ở ngay cách vách, không cần sợ. – Tay Trầm Hàn Sanh giữ chặt nắm cửa, lại quay đầu, trong giọng mang theo một tia xin lỗi: “Tôi phải đi đây, tôi tới đây với mục đích này.” 


Trầm Hành Sanh nói: “Sau này cô cũng có thể đến nơi này.” 



Diệp Tòng Y nhìn nàng một cái: “Vừa rồi là cô hứa hẹn à? 



Những lời này có chút đột ngột, Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, không đáp lại câu hỏi của cô: “Cô vừa nãy ở chỗ đó quỳ thật lâu, hẳn là xin rất nhiều tâm nguyện.” 



Diệp Tòng Y nhẹ giọng cười: “Bởi vì Tiểu Phương nói nơi này rất linh, tôi tất nhiên cũng có lòng tham một chút, nghĩ đến con gái tôi, còn có những trưởng bối mà tôi yêu thương, còn nguyện vọng của mình nữa nên không khỏi cầu nguyện lâu một chút.” 



Trầm Hàn Sanh trầm mạc một lát, nói: “Con gái cô trông rất giống cô.” 



- Cô đã gặp qua con bé? – Diệp Tòng Y có chút kinh ngạc, rồi lại bừng ngộ ra: “Đúng rồi, cô trước kia đã gặp chúng tôi, nhưng cô lại nhỡ rõ dáng vẻ của con bé, thật là khó tin.” 



Trầm Hàn Sanh cười cười: “Một cô bé xinh đẹp đáng yêu như vậy, không nhớ cũng khó, tôi nghĩ những người xung quanh đều rất thương cô bé.” 



Diệp Tòng Y thản nhiên cười, giọng điệu bỗng nhiên trở nên ôn nhu khác thường: “Ừ, đúng vậy, con bé rất ngoan, cũng rất nhiều người yêu thương, nhưng không ai thương con bé bằng tôi, con bé là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban cho tôi. Hàn Sanh, tôi nghĩ cô nếu lần sau gặp lại, cô sẽ càng thích con bé.” 



- Đương nhiên. – Trầm Hàn Sanh khóe miệng hơi hơi khẽ động, lộ ra một nụ cười tươi tắn, tiếp tục đi về phía trước. 



- Hàn Sanh, lần sau tôi mang Tuyết Nhu ra ngoài, cho hai người quen biết một chút, được không? 



Trầm Hàn Sanh thuận miệng nói: “Ừ, có thời gian rồi nói sau.” 



- Hàn Sanh. 



Thanh âm Diệp Tòng Y lộ ra một tia cổ quái, Trầm Hàn Sanh bất tri bất giác dừng cước bộ, quay đầu nhìn cô, thấy gương mặt tươi cười đã biến mất, mặt mày lộ ra vài phần hoang mang và thần sắc bất lực, nàng không khỏi sửng sốt: “Làm sao vậy?” 



- Tôi... – Diệp Tòng Y cắn cắn môi, bỗng nhiên nói: “Tối hôm qua tôi hỏi cô có phải có tâm sự hay không, thật ra... Thật ra trong lòng tôi có một thứ gì đó rất cần chia sẻ với người khác.” 



- Tôi... Tôi rất cô đơn, tại thành phố này, tôi cũng chỉ có Hà Na là bạn bè, nơi này không phải nơi tôi sinh trưởng. – Cô hạ lông mi, hít một hơi thật sâu: “Tôi từng xảy ra tai nạn giao thông, mất đi sáu năm trí nhớ, sau đó mới đến nơi này.” 



Hô hấp Trầm Hàn Sanh bị kiềm hãm, hai tay đột nhiên như không có chỗ giải phóng, thuận thế bỏ vào miệng túi, thân mình thong thả chầm chậm dựa vào một thân cây bên cạnh, khóe mắt Diệp Tòng Y tựa hộ lóe ra một tia lệ quang, thanh âm cũng thấp đi: “Những năm đó, tôi cũng không nhớ rõ, không nhớ rõ tôi có những người bạn thế nào, cũng không biết cuộc sống của mình là dạng gì, không nhớ đã xảy ra chuyện gì... Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, người khắc sâu nhất trong trí nhớ tôi, trừ ba mẹ ra, chính là chồng tôi.” Nói tới đây, cô bổ sung thêm một câu: “Chúng tôi là thanh mai trúc mã.” 



Trầm Hàn Sanh răng cắn chặt môi dưới, lẳng lặng nhìn cô không nháy mắt, như thật sự đang lắng nghe. 



Diệp Tòng Y tiếp tục nói: “Rất đau xót là, trừ lần đó ra, tôi cũng không nhớ nổi người nào đối với mình có ý nghĩa đặc biệt, phần còn lại trong trí nhớ của tôi không có, cũng không biết trong phần trí nhớ tôi đã mất đi có hay không. Cũng bởi vì vậy, việc hiện tại có gia đình, có con, tôi vẫn cảm thấy thiếu khuyết điều gì đó.” 



- Mất trí nhớ, cảm giác này rất kỳ quái, cho nên tôi cũng không thích nói với người khác chuyện này, vì dù là nói với ai khác, vẫn là đối với chính tôi mà nói, đây đúng là chuyện phí công. Nhưng sáu năm kia phải là những năm thắng đẹp nhất, chứ không phải là trống không, ngay cả trong lòng cũng giống như không phải cùng một khối. – Diệp Tòng Y ngẩng đầu lên: “Tôi không biết vì sao lại nói với cô điều này, có lẽ vì cô là bác sĩ, cho nên đương nhiên cảm thấy cô sẽ hiểu cảm thụ của tôi, có lẽ bởi vì... Vừa nhìn thấy cô, liền có một cảm giác thân cận không hiểu được, cảm giác tin tưởng không hiểu được, đến bây giờ tôi chưa từng có loại cảm giác này với một người.”