Ái Sanh Nhật Ký

Chương 14 : Tới bây giờ tôi chưa từng

Ngày đăng: 18:48 19/04/20


Trong phòng ngập tràn ngọn đèn mờ nhạt. 



Diệp Tòng Y nằm bên giường, cảm thấy cả người đau nhức, nhưng nhớ đến chuyến đi cuối tuần vừa rồi, trong lòng vẫn có một tia vui sướng thản nhiên. Tào Vân Tuấn ném khăn mặt trên cổ qua một bên, nằm xuống bên người cô. 



- Làm này đi chơi vui lắm à? - Tay hắn quấn quanh vòng eo của cô, mỉm cười hỏi. 



- Ừ, cũng không tệ lắm. 



- Thế sao thanh âm lại hữu khí vô lực vậy? 



- Mệt mỏi quá, xương sống và thắt lưng đều đau. 



Tào Vân Tuấn lập tức nói: “Lại đây, để anh mát xa cho vợ một chút.” Nói xong, một tay khởi động thân mình, một tay nhẹ nhàng vân vê cổ và bả vai cô. 



- Cám ơn. - Diệp Tòng Y nhắm mắt, nhẹ giọng nói. 



- Vợ chồng mà cũng nói những lời này sao? - Tào Vân Tuấn tay ngừng động tác, cúi xuống hôn hôn tóc cô: “Tòng Y, em luôn như vậy, nghe vợ mình nói khách khí như vậy anh chẳng vui vẻ chút nào.” 



- Được rồi, em chỉ thuận miệng thôi. 



- Bạn trai Hà Na đang làm nghề gì? 



- Là Bartender của một quán bar. 



- Ồ. - Tào Vân Tuấn kéo dài giọng: “Thì ra là một Bartender.” 



Diệp Tòng Y nghe ra trong giọng hắn có tia khinh thường, nhịn không được xoay người lại: “Ngữ khí gì vậy? Bartender thì làm sao?



- Không có gì. - Tào Vân Tuấn rút tay lại, cười nói: “Anh chỉ cảm thấy, tiêu chuẩn Hà Na tìm nam nhân càng lúc càng rơi xuống, bạn trai trước kia của em ấy là Tổng giám đốc Nhân sự công ty đấy, sau này trở thành khách hàng của anh, anh ta rất vĩ đại.” 



- Thế à? Trong mắt em, Tiểu Phương thật vĩ đại, hơn nữa là người ổn trọng, đáng tin cậy, đại khái là tiêu chuẩn vĩ đại của hai chúng ta không giống nhau. - Diệp Tòng Y miễn cưỡng ngăn chặn tia khó chịu trong lòng, lạnh lùng nói: “Hơn nữa anh cũng không cần lo lắng cho Hà Na, Bartender tuy kém hơn Tổng giám đốc Nhân sự công ty, nhưng người ta cũng có thể tự làm việc, có nhà có xe, anh không cần xem thường người khác như vậy.” 



Thần sắc Tào Vân Tuấn có chút xấu hổ: “Tòng Y, em biết anh không có ý này.” 



- Em không biết gì hết. - Diệp Tòng Y đóng đôi mi thanh tú, nói: “Em chỉ thấy chuyện tình của Hà Na bình thường anh cũng không quan tâm, hôm nay lại đột nhiên hỏi cái này làm cho em cảm thấy có chút kỳ quái.” 



Tào Vân Tuấn nhíu mày: “Anh đã sớm nói với em rồi, anh không thích em cùng Hà Na đi chơi, về chuyện của cậu ta, đương nhiên anh cũng không quan tâm.” 



Diệp Tòng Y nổi giận: “Tôi cũng đã sớm nói với anh, Hà Na là bạn bè của tôi, tôi không thích nghe người nào nói em ấy không tốt.” 



- Tòng Y! - Tào Vân Tuấn sốt ruột nói: “Cô ta đổi bạn trai còn nhanh hơn đổi quần áo, anh chỉ sợ cô ta sẽ phá hư em.” 



- Hà Na cho đến bây giờ cũng không hư hỏng, cũng không phá hư tôi, anh không có tư cách thuyết tam đạo tứ với em ấy.” - Diệp Tòng Y đề cao thanh âm, sau đó xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn. 



*thuyết tam đạo tứ: Nói càng nói bậy mà không chịu trách nhiệm cho những gì mình nói. 



Tào Vân Tuấn ngây người một lúc lâu, lấy tay xoa bả vai cô: “Được rồi, chúng ta không nói đề tài này nữa, anh không cần cãi nhau với em về việc này.” 



Diệp Tòng Y vẫn tức giận, giãy khỏi hắn: “Anh căn bản là không biết Hà Na, cũng chưa từng nghĩ đến đi tìm hiểu.” 
Ba chiếc ly va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, Trịnh Duyệt Nhan uống hết chất lỏng bên trong ly rượu, vòng vo đảo mắt: “Hiếm thấy bác sỹ của chúng ta hôm nay có hứng uống rượu, nhưng thế này thì uống rượu không có ý nghĩa, không bằng chúng ta chơi trò chơi đi?” 



Hà Na nghe xong những lời này, hưng trí hỏi: “Trò chơi gì?” 



Trịnh Duyệt Nhan nói: “Bên ngoài đang lưu hành một trò chơi, gọi là ‘Tôi chưa từng’, trò chơi này nguyên tắc thế này, mỗi người nói một câu, ví dụ như nói ‘Tôi chưa từng uống rượu’, nếu một trong ba chúng ta, có người đã từng uống rượu, thì sẽ uống một ngụm rượu, nhớ rõ nha, không được già vờ.” 



Trầm Hàn Sanh hỏi: “Bao gồm cả em luôn sao?” 



- Đương nhiên. 



Trầm Hàn Sanh nghĩ nghĩ, nói: “Cũng có thể đảo qua đảo lại, chơi đùa chút thử xem.” 



Hà Na lập tức bật dậy, nói không ngớt: “Tôi đi trước! Tôi đi trước! Trò này hồi trước tôi từng thấy người ta chơi qua.” 



Trịnh Duyệt Nhan cười nói: “Được rồi, vậy mày đi trước đi.” 



Hà Na suy tư một lúc, nói: “Tôi chưa từng tán ai cái bạt tai nào.” Trịnh Duyệt Nhan không nói không rằng cầm ly rượu lên uống một ngụm, Trầm Hàn Sanh và Hà Na ngồi tại chỗ không nhúc nhích. 



Trịnh Duyệt Nha buông ly rượu, không tin nhìn Hà Na: “Mày chưa từng tán ai cái nào sao?” 



Hà Na cười đắc ý: “Có tán tên mối tình đầu, nhưng hắn né nên tán vào cổ.” 



- Hay là người ta cao mày không với tới? 



- Mày xéo! 



- Hừ hừ! - Trình Duyệt Nhan hừ nhẹ hai tiếng, nói: “Tới phiên em. Em chưa từng bị ai cưỡng hôn.” Hà Na nghe xong lời này, lập tức trừng mắt nhìn nàng, sau đó uống một hớp lớn, Trầm Hàn Sanh vẫn không nhúc nhích, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, Trịnh Duyệt Nhan thêm rượu vào ly của mình và Hà Na, mới hướng Hàn Sanh nói: “Đến phiên chị.” 



Trầm Hàn Sanh suy nghĩ nửa ngày, mới nói: “Tôi chưa từng đến trường muộn.” Hà Na và Trịnh Duyệt Nhan ánh mắt trao đổi một lát, đều tự uống một ngụm rượu. 



Hà Na nói: “Tôi chưa từng làm hại ai tự sát.” Trầm Hàn Sanh kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Duyệt Nhan, Trịnh Duyệt Nhan hận nghiến răng nghiến lợi, cũng không thể không uống rượu. 



Trịnh Duyệt Nhan nói: “Em chưa từng dùng kính viễn vọng nhìn lén nam sinh tắm rửa.” Mặt Hà Na nhất thời chuyển thành màu đỏ, căm giận cầm ly rượu lên. 



Trầm Hàn Sanh nói: “Tôi chưa từng gian lận trong thi cử.” Lời này nói xong, người uống rượu tất nhiên là Trịnh Duyệt Nhan và Hà Na... 



Trong nháy mắt, trò chơi đã gần qua bốn vòng, Trịnh Duyệt Nha công kích nhau, hai người không ngừng uống rượu, mà Trầm Hàn Sanh lại một giọt chưa thấm, vào vòng thứ năm, Trịnh Duyệt Nha bỗng thình lình thoát ra một câu: “Em chưa từng thích nữ nhân.” Nói xong dẫn đầu, cầm ly lên uống một hớp. 



Không khí trong nháy mắt như đọng lại, lập tức từ vui vẻ trở nên nghiêm túc, Hà Na vốn muốn uống nước, nghe xong lời này cũng không dám đụng vào cái ly, tựa hồ sợ bị hiểu lầm, Trầm Hàn Sanh đột nhiên ngây người, dường như vươn tay ra, nhưng lại không dám vươn tới, bốn con mắt của Trịnh Duyệt Nhan và Hà Na đọng lại trên người nàng, người thì có vẻ bình thản, người thì kinh ngạc há hốc miệng. 



Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng cười, nhắc nhở nói: “Trò chơi này quy tắc là không được giả vờ nha, thành thật rất quan trọng.” 



Khuôn mặt tái nhợt của Trầm Hàn Sanh nổi lên một tia đỏ ửng, cắn cắn môi, rốt cuộc cầm ly rượu lên. 



Hà Na không tin được nhìn nàng, thử nói: “Tôi chưa từng lên giường với nam nhân.” Nói xong, nàng và Trịnh Duyệt Nha mỗi người uống một ngụm rượu, Trầm Hàn Sanh không có hành động gì, Hà Na trong lòng thầm kêu: “Trời ạ!” Không khỏi hướng ánh mắt bội phục nhìn Trịnh Duyệt Nhan. 



Vòng thứ sáu, Trịnh Duyệt Nhan chậm rãi nói: “Em chưa từng lên giường với nữ nhân.” Nói xong, chính mình lại uống một ngụm rượu, Hà Na lập tức phản ứng có điều kiện nghiêng đầu nhìn phản ứng của Trầm Hàn Sanh.