Ái Sanh Nhật Ký
Chương 15 : Chị hãy nói một chút về cuộc sống trước kia
Ngày đăng: 18:48 19/04/20
Hà Na trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng Trầm Hàn Sanh rời đi, được một hồi mới quay đầu, ánh mắt lộ ra tia không tin được, nói chuyện cũng bắt đầu hơi lắp bắp: “Mày... Mày sao lại biết chị ấy... Chuyện đó? Mày thật sự là thánh!”
Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, từ từ nói: “Tao nói rồi tao đoán.”
- Xạo đi! – Cả thân mình Hà Na nằm trên bàn, hướng đến gần nàng: “Được rồi, mày nói coi, đoán thế nào? Để tao học hỏi thêm, về sau nhận biết một người là thích người cùng giới hay khác giới.”
- Rất đơn giản thôi, tao qua nhà chị ấy. – Trịnh Duyệt Nhan cau cau cái mũi, giọng điệu có chút đắc ý: “Nhà của chị ấy rất sạch sẽ, rất ngăn nắp, tao không thể tưởng tượng bộ dáng chị ấy lại yêu một nam nhân hoặc là cùng nhau sống. Tao có xem qua một cuốn sách, người có bệnh sạch sẽ, tỉ lệ đồng tính nhiều hơn, nữ tính hơn.”
Đối với giải thích này của nàng, Hà Na không vừa lòng: “Chỉ như vậy?”
- Chỉ như vậy thôi, còn như thế nào nữa? – Trịnh Duyệt Nhan nhún nhún vai nói: “Vốn chỉ là nghi ngờ vô căn cứ, nhưng đêm nay thử qua một lần, kết quả không cần nói cũng biết. Chị ấy là người vừa nhìn thấy đã biết không giỏi nói dối, nên bày ra trò chơi này, chính là biện pháp nhanh biết nhất.” Nói tới đây nhịn không được nở nụ cười.
- Mày thật gian xảo! – Hà Na dựa vào sô pha, bỗng nhiên nhìn nhìn Tiểu Phương bên kia: “Không biết Tiểu Phương biết chuyện này không.”
Trịnh Duyệt Nhan trắng mắt liếc nàng một cái: “Khẳng định là biết.”
- Dựa vào đâu?
- E hèm. – Trịnh Duyệt Nhan hắng giọng một cái: “Tiểu Phương là một nam nhân không khó nhìn ra, Hàn Sanh lại là một nữ nhân xinh đẹp, bọn họ quan hệ thân thiết như vậy, lại thường tán dương đối phương, nếu không có một tia nam nữ ái muội, chắc chắn là có nguyên nhân bất thường, cho nên, Tiểu Phương tuyệt đối biết bí mật này của Hàn Sanh.”
Hà Na nghiêng đầu suy nghĩ, đồng ý: “Nói cũng đúng.”
- Hiện tại mày không cần phải dồn tâm trí vào quan hệ của hai người họ nữa rồi.
- Tao vốn yên tâm, cử chỉ của hai người họ... Đều đứng đắn, không có lý do gì phải lo lắng. – Hà Na suy nghĩ nửa ngày, dùng từ nào để hình dung, sau đó đưa hai tay lên, nâng cằm nhìn Trịnh Duyệt Nhan: “Nhưng bác sĩ bị trêu chọc, nổi giận đi rồi, làm sao bây giờ?”
- Chị ấy phải tức giận chứ.
- Hả?
Trịnh Duyệt Nhan tao nhã uống hết rượu trong ly, rồi chậm rãi nói: “Chị ấy nếu không tức giận, sao tao có cớ tới nhà xin lỗi.”
Trịnh Duyệt Nhan quay đầu mỉm cười nhìn nàng: “Ông già nhà em bên ngoài có tiểu tình nhân.”
- Hả? – Trầm Hàn Sanh ngẩn ra.
- Em trong lúc vô tình phát hiện. – Trịnh Duyệt Nhan lại uống một ngụm nước chanh, nhấp mím môi, chậm rãi nói: “Em có theo dõi ông ấy, cô gái kia rất trẻ tuổi, cũng không hơn kém em là mấy, dáng vẻ cũng có vài phần quyến rũ.”
- Mẹ em biết không?
- Bà ấy không biết, ông già nhà em ngụy trang rất khá, ông ấy thậm chí không ngủ lại bên ngoài, đôi khi xã giao đến đêm khuya, đều chạy về nhà, có thể mẹ em tới bây giờ cũng không có lòng nghi ngờ ông ấy.
Trầm Hàn Sanh hỏi: “Cho nên em hận ông ấy, không muốn đến công ty ông ấy làm việc?”
- Không phải, em không phải hận ông ấy cái này. Mặc kệ trong mắt người khác thế nào, nhưng trong mắt em và mẹ, ông ấy vẫn là một nam nhân tốt, rất yêu mẹ, cũng rất yêu em, đối với bọn em không thể bắt bẻ được. – Trịnh Duyệt Nhan nghĩ nghĩ, cười nói: “Chị biết không, kỳ thật ông ấy thế này em cũng có thể hiểu được, nam nhân bây giờ, hễ có tiền có quyền, có mấy người không như vậy? Ông ấy vẫn bận tâm đến cảm giác của mẹ con em là tốt lắm rồi, nam nhân mà, bên ngoài chơi đùa một chút cũng chẳng sao, chỉ cần biết rằng mình còn có một gia đình, trông nom mọi thứ phía trước, cũng có thể yên tâm được, xã hội này, dù là quan hệ nào, cũng đừng mong mỏi trông cậy vào ai quá nhiều.”
Trầm Hàn Sanh thấy có chút kỳ lạ: “Nếu em không vì điều này hận ông ấy, thế tại sao...”
- Không hận ông ấy, nhưng một chút thất vọng cũng khó tránh. – Trịnh Duyệt Nhan nhẹ giọng cười, lông mày hơi chuyển động: “Nhất là lúc này, ông ấy mỗi ngày đều nói em không có triển vọng, ở trước mặt em mang biểu tỷ ca đến tận mây xanh, mang em nhấn xuống bùn lầy, vậy không chỉ có thất vọng, em cũng muốn không có triển vọng rõ ràng cho ông ấy xem.”
Trầm Hàn Sanh run sợ một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói: “Em là đang giận lẫy, người hai mươi mấy tuổi, hẳn là muốn đối nghịch.”
Trịnh Duyệt Nhan mím chặt đôi môi mỏng, con ngươi ánh lên tia hờn giận, Trầm Hàn Sanh thu liễm nụ cười nói: “Nếu tôi là em, tôi sẽ tràn đầy triển vọng cho ông ấy xem, tôi sẽ chứng minh những lời ông ấy nói trước kia đều là sai lầm. Hơn nữa, em mỗi ngày đều không có chuyện gì làm, một ngày trôi qua như vậy có ý nghĩa sao? Trong lúc em dỗi, tuy rằng nóng giận đến ông ấy, khiến cho mình vui vẻ, nhưng đáng sao? Huống chi em lại không hận ông ấy, khát vọng sâu kín trong lòng em chính là được ông ấy công nhận mà thôi, em chính là tự ngược mà thôi.”
- Em... – Trịnh Duyệt Nhan há miệng thở dốc, tựa hồ muốn phản bác nàng, nhưng mới nói một chữ, lại trút hơi, cái miệng nhỏ nhắn của nàng uống nước trái cây trong ly, một lát, khôi phục giong điệu bất mãn thường ngày: “Có lẽ chị nói đúng, em sẽ cân nhắc lời nói của chị.” Nói xong, nàng lược lược tóc, đôi mắt mèo bảo thạch trong suốt nhìn chằm chằm Trầm Hàn Sanh, cười như không cười nói: “Em nói với chị nhiều chuyện như vậy, chị không phải cũng nên kể cho em về chuyện của chị sao? Có qua có lại thôi.”
Trầm Hàn Sanh lui lui thân mình, cảnh giác nhìn nàng: “Tôi không có gì để nói, ba tôi không có công ty, cũng không có tiểu tình nhân, chuyện này cách rất rất là xa.”
Trịnh Duyệt Nhan nhìn bộ dáng đề phòng của nàng, không khỏi bật cười: “Ai muốn chị nói chuyện dó đâu, chị có thể nói cho em biết một chút về cuộc sống trước kia của chị, ví dụ như chuyện thú vị khi chị học sơ trung, học cao trung học, yên tâm, em không phải đến để bà tám chuyện tình cảm của chị.”
- Cuộc sống trước kia? Chuyện thú vị? – Con ngươi Trầm Hàn Sanh bỗng trở nên ảm đạm, nàng miễn cưỡng khẽ động khóe miệng một chút: “Cuộc sống trước kia của tôi, em hẳn không thể tưởng tượng, chúng ta lớn lên ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không có gì hay ho để nói.”