Ái Sanh Nhật Ký
Chương 16 : Chuông điện thoại nửa đêm
Ngày đăng: 18:48 19/04/20
Trầm Hàn Sanh rũ mí mắt xuống, tựa hồ sa vào trầm tư chuyện cũ, Trịnh Duyệt Nhan cũng không sốt ruột, tay đưa đến dĩa trái cây trước mặt lấy một quả anh đào cho vào miệng, kiên nhẫn chờ nàng.
Trầm mặc một hồi lâu, Trầm Hàn Sanh khẽ lắc đầu: “Đều qua rồi... Tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện gì nữa.”
- Đừng như vậy mà! Người là một loài động vật cần phải bộc lộ, hơn nữa càng là chuyện làm người ta cảm giác không tốt thì càng phải nói ra. – Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, cười nói: “Hơn nữa em trước mặt chị thẳng thắn như vậy, chứng minh em hoàn toàn có thể tin tưởng được, lại còn thêm mối quan hệ của Tiểu Phương và Hà Na, trước sau gì chúng ta cũng là bạn bè thôi, không phải sao?”
Trầm Hàn Sanh có chút bất đắc dĩ: “Cũng không phải là bí mật gì, em không cần phải nghiêm trọng như vậy.”
- Đúng vậy, thế thì tâm sự với em cuộc sống của chị đi, à phải rồi, nói về người nhà của chị đi. – Nói tới đây, trong mắt Trịnh Duyệt Nhan đã tràn đầy tò mò: “Cho tới bây giờ, chị dường như không hề đề cập đến người nhà của chị, chị có anh chị em gì không?”
- Tôi có hai chị gái và một em trai.
- Hả? – Trịnh Duyệt Nhan cắn một quả anh đào, cả kinh mở to hai mắt: “Nhiều thế à?”
Trầm Hàn Sanh không khỏi lộ ra một tia cười khổ trên mặt: “Đúng vậy.”
- Là vì muốn có một đứa con trai nên mới sinh nhiều như vậy?
- Ừ.
Trịnh Duyệt Nhan nghĩ nghĩ, hỏi: “Nhà chị ở đâu?”
Trầm Hàn Sanh trầm ngâm một lát, nói: “Ở một nông thôn xa xôi, nói em cũng không biết.”
Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, ánh mắt sinh ra tia thận trọng: “Chị... Chị với người nhà quan hệ tốt không?”
- Quan hệ với hai chị rất tốt, cũng rất thân thiết.
Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ra: “Cha mẹ thì sao?”
Trầm Hàn Sanh mỉm cười, cầm ly lên uống một ngụm nước, trong đầu Trịnh Duyệt Nhan nhanh chóng chuyển đi ý niệm kia, sau đó hỏi: “Chị lúc đi học, chắc là loại học sinh xuất sắc vừa chịu khó vừa nghe lời, trong mắt giáo viên là học trò ngoan, là đối tượng bạn học hâm mộ phải không?”
Trầm Hàn Sanh cong cong khóe môi, mang chút tự giễu nói: “Là giáo viên thương yêu học trò, nhưng không phải là đối tượng bạn học hâm mộ.”
Trịnh Duyệt Nhan ngơ ngác nhìn chăm chú nàng, chính là không biết kế tiếp phải hỏi thế nào, Trầm Hàn Sanh uống một ngụm nước nữa, làm mát cổ họng, chậm rãi nói tiếp: “Nhà của tôi điều kiện rất bình thường, sinh vài đứa con, hơn nữa trước đây còn bị phạt một khoản tiền, nên gia cảnh...”
- Dì Đường là người rất tốt.
Trương Nam nhịn không được nói: “Cô bình thường nói chuyện với chủ nhiệm Lương, cũng không nói nhiều như nói cùng dì ấy, cũng không cười vui vẻ đến vậy.”
Trầm Hàn Sanh nghiêng đầu nhìn hắn: “Vậy à?”
Trương Nam cười nói: “Tôi phát hiện cô lúc nào cũng đồng cảm, thông cảm với người già.” Trầm Hàn Sanh lười trả lời, mặt khôi phục vẻ đạm mạc trước sau như một, Trương Nam lại hỏi: “Bác sĩ Trầm, cô đói bụng không? Tôi đi mua chút gì đó cho cô ăn.”
- Không cần, hôm nay tôi mệt chết đi, muốn nhân cơ hội không có ca phẫu thuật nào nghỉ ngơi một chút.
- Quán rượu gia đình phía trước...
Trầm Hàn Sanh nhíu mi: “Tôi nói không cần.”
Thanh âm của nàng cũng không lớn, nhưng cũng rất có uy lực, Trương Nam hơi hơi cúi đầu, không dám nói nữa. Trầm Hàn Sanh cũng không để ý đến hắn, lập tức trở lại phòng trực ban, Trầm Hàn Sanh nhanh chóng đóng cửa lại, cởi áo blouse trắng, rửa mặt một cái, đem di động để qua một bên, liền ngả đầu ngủ trên chiếc giường nho nhỏ.
Làm bác sĩ, nàng sớm đã tập thành thói quen nghỉ ngơi không quy luật, cũng thói quen giường nào cũng có thể ngủ, cho nên, chỉ hai phút, nàng đã tiến vào mộng đẹp.
Nàng ngủ rất say, cũng rất tĩnh lặng, ngay cả mơ cũng không có, may mắn là đêm nay cũng không có bệnh nhân nhập viện đột xuất cần phẫu thuật, nhưng nàng vẫn không có cảm giác có thể ngủ thẳng một giấc đến hừng đông.
Vào lúc nửa đêm, tiếng chuông dồn dập chói tai đánh thức nàng từ cơn ngủ say.
Trầm Hàn Sanh nhìn di động trên màn hình, hiện lên thời gian vừa rạng sáng, còn tên gọi đến là “Diệp Tòng Y”, các nàng đã hai tháng không liên lạc, hiện tại? Nửa đêm? Cô ấy gọi điện thoại đến làm gì? Trầm Hàn Sanh trong tâm trạng ngờ vực, nhanh như chớp nhấn nút trả lời: “A lô”?
Thanh âm Diệp Tòng Y từ điện thoại truyền lại vừa vội vừa gấp gáp, còn mang theo tiếng khóc: “Hàn Sanh, cô đang ở đâu?”
Trầm Hàn Sanh mở miệng lớn: “Tôi đang ở bệnh viện trực ban, cô... Cô làm sao vậy?”
- Tuyết Nhi, con bé bị cảm, bị bảo mẫu lây bệnh, hôm qua tôi mang con bé đến bệnh viện gần đây khám, nhận một chút thuốc hạ sót, vốn rất tốt, ai ngờ đêm nay lại phát sốt, tôi lấy nhiệt kế đo, ba mươi chín độ tám... Bảo mẫu ngày hôm qua đã trở về, chồng tôi đi công tác không có nhà, tôi... Tôi rất lo lắng. – Diệp Tòng Y kích động nói ngay cả chữ cũng không rõ, dường như sắp khóc.
Cơn buồn ngủ của Trầm Hàn Sanh đã sớm bay lên chín tầng mây, nàng một tay bắt đầu mặc quần áo, một tay cầm di động, bình tĩnh hỏi: “Cô hiện tại đang ở đâu?”
- Tôi đang trên xe, đang đến Thánh Hòa.