Ái Sanh Nhật Ký

Chương 31 : Căn bản là không có lễ đính hôn đúng không?

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Sáng sớm, vầng thái dương đỏ au đã nhô lên khỏi tầng mây, mang theo ấm áp và ánh sáng chói lọi trải khắp mặt đất. 



Xe taxi bay bay trên đường, Trầm Hàn Sanh nhìn khuôn mặt tươi cười của vầng thái dương ngoài cửa sổ, tâm tình cũng trở nên tốt một chút. Đây là lần đầu tiên nàng đến bệnh viện Thánh Hòa xin nghỉ phép, mà nguyên nhân nàng xin nghỉ phép, là chỉ vì muốn cho mẹ con Diệp Tòng Y đi chơi thật thỏa thích một ngày, nàng cảm thấy chính mình hiện tại thật sa đọa, nhưng nàng không cách nào ngăn cản được dụ hoặc của Diệp Tòng Y. 



Thời tiết tốt, một ngày hạnh phúc bắt đầu! 



Trong lòng nàng tự nói với mình như vậy, sau đó mở cửa xuống xe. Nàng vừa hướng đến cổng công viên giải trí vừa đưa mắt mọi nơi tìm bóng dáng quen thuộc, đang định gọi điện thoại thì liền thấy một nữ tử trẻ tuổi đang ôm một cô bé đáng yêu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt động lòng người, hướng họ đi tới, bóng dáng hai người đắm chìm trong màu vàng rực rỡ của ánh mặt trời, bức họa này xinh đẹp đến mức nàng nhìn đến hoa mắt choáng váng, vẻ lo lắng trong lòng nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi. 



- Tuyết nhi, chào dì đi. — Diệp Tòng Y nhẹ giọng dụ dỗ con gái. 



Tào Ấu Tuyết tựa hồ đã không còn nhớ dì bác sĩ này, nhưng cô bé hiển nhiên rất nghe lời mẹ nói, lập tức ngọt ngào kêu một tiếng: “Chào dì.” 



- Ngoan. — Trầm Hàn Sanh mỉm cười, cẩn thận đánh giá con bé một chút, mấy tháng không gặp, cảm thấy cô bé hơi cao lên, hơi mập lên một chút, đưa tay sờ sờ đầu cô bé, cười nói: “Con nít lớn nhanh thật.” 



- Đúng vậy, hiện tại đã đi nhà trẻ, cảm giác như hoạt bát hơn trước kia không ít. — Diệp Tòng Y nhìn khuôn mặt hồng hào của cô bé, trên mặt tràn đầy vui sướng. 



- Dì ôm con một cái được không? — Trầm Hàn Sanh vươn hai tay, chờ mong nhìn cô bé. 



Tào Ấu Tuyết dù sao vẫn còn xa lạ với nàng, đem đầu vùi vào lòng mẹ, nhưng đôi mắt vẫn chuyện động qua lại, vụng trộm nhìn nàng, Diệp Tòng Y ôn nhu nói: “Tuyết nhi ngoan, con không biết dì này sao? Lần trước dì mang mẹ và con đi ăn cơm á.” 



Tào Ấu Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, Diệp Tòng Y lại nói: “Cục cưng giờ mập ra rồi, mẹ hết ôm nổi rồi, con cho dì ôm con được không? Dì sẽ mang con đi chơi trò chơi này trò chơi nọ trong công viên đó nha.” 



Tào Ấu Tuyết nghe xong lời này, đôi mắt xinh đẹp đen láy như hắc bảo thạch nhìn nhìn Trầm Hàn Sanh, có điểm chần chờ do dự, Trầm Hàn Sanh biết cô bé đã động tâm, trên mặt tràn ra một nụ cười ôn hòa: “Đúng vậy, lần trước chúng ta chơi Vòng xoay ngựa gỗ đó, con còn nhớ không? Hôm này dì sẽ mang con đi chơi thật thỏa thích, sau đó dẫn con đi ăn kem, ăn bánh ngọt được không?” 



Nghe xong lời này, Tào Ấu Tuyết hơi hơi cúi đầu, rốt cuộc cũng xấu hổ từ trong lòng Diệp Tòng Y vươn ra đôi tay mập mạp nhỏ bé, Trầm Hàn Sanh tiếp nhận cô bé, nhất thời trong lòng đầy ắp, nhịn không được liếc mắt với Diệp Tòng Y, lộ ra một nụ cười hiểu ý. 



- Chúng ta vào trong thôi. 



- Ừm. 


- Ông ấy hả? Hôm nay gọi điện về đây, nói là làm xong công sự bên đó, còn muốn cùng biểu tỷ phu của con đi Las Vegas chơi một vòng, chắc khoảng một tuần sau về. 



- Một tuần? — Trịnh Duyệt Nhan bĩu môi, lầm bầm lầu bầu nói: “Vậy mà anh ta còn tâm tình vui chơi, cho vợ chơi bời đã đời đi, lúc đó về mới biết mặt.” 



Trịnh phu nhạn ngạc nhiên: “Nhan Nhan, con sảng cái gì vậy?” 



Trịnh Duyệt Nhan vội vàng nói: “Mẹ, con không phải đang nói mẹ.”



Trịnh phu nhân nhìn nàng, nhớ lại biểu tình và giọng điệu của nàng, trong mắt bỗng nhiên tràn ngập nghi hoặc: “Nhan Nhan, con vừa mới nới đến biểu tỷ phu, còn nói những lời này, sẽ không phải nói Tòng Y... Nhan Nhan, Tòng Y xảy ra chuyện gì sao?” Trịnh Duyệt Nhan còn chưa kịp trả lời, bà lại đề cao thanh âm: “Hừ hừ! Mẹ sao lại có thể nghĩ vậy, Tòng Y tuyệt đối không làm ra chuyện vớ vẩn như vậy?” 



Trịnh Duyệt Nhan cười giải thích: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con tùy tiện nói vui đùa thôi.” 



- Chuyện này cũng nói giỡn được sao? — Trịnh phu nhân trách cứ nói: “May mắn ba con không có ở nhà, bằng không ông ấy sẽ lại giáo huấn con!” 



Trịnh Duyệt Nhan đáp trả nàng bằng một biểu tình không cho là đúng, cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên lại ngẩng đầu: “Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện.” 



- Chuyện gì? 



- Mẹ có tham gia lễ đính hôn của biểu tỷ và biểu tỷ phu đúng không? 



Trịnh phu nhân ngẩn người, hỏi ngược lại: “Con hỏi chuyện này làm gì?” 



Trịnh Duyệt Nhan cẩn thận bắt giữ lấy tia trốn tránh trong ánh mắt bà, một chút cũng không buông tha, nhìn bà chằm chằm: “Có phải hay không thôi?” 



- Ách, đúng vậy. 



Trịnh Duyệt Nhan nở nụ cười: “Mẹ, người thân trong nhà nói với con, sao từ trước đến giờ mẹ không hề đề cập trước mặt con chuyện lễ đính hôn, mẹ thậm chí còn không nhắc tới tên biểu tỷ phu, mà lúc biểu tỷ ở Mỹ trị liệu, mẹ lại nói với chị ấy là mẹ tham gia lễ đính hôn của họ, thật sự rất kỳ quái.” 



Trịnh phu nhân hiển nhiên bị những lời này của nàng làm bối rối, nhíu mày, theo bản năng lãng tránh đề tài này: “Con sao tự nhiên hứng thú với lễ đính hôn của biểu tỷ vậy, việc này đã qua lâu rồi, Nhan Nhan, con hôm nay sao lại nhắc đến?”