Ái Sanh Nhật Ký
Chương 32 : Hai người các người có cần phải nhất trí như vậy không?
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
Trịnh phu nhân giương miệng nhìn nàng, qua một hồi lâu, mới nhíu mày: “Nhan Nhan, mẹ nói dối cái gì? Con nói chuyện kiểu gì mẹ chẳng hiểu câu nào cả.” Bà nuốt nuốt nước bọt, sau đó khẩn trương nói: “Con nghe mấy cái nhàn ngôn toái ngữ này ở đâu vậy? Ai nói với con cái gì?”
- Nếu con nói chuyện mẹ chẳng hiểu câu nào, thì cần gì phải quan tâm con nghe nhàn ngôn toái ngữ gì? – Trịnh Duyệt Nhan múa may chiếc đũa trong tay, híp mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt hồ ly: “Mẹ, mẹ kỳ thật căn bản không biết nói dối thế nào, con là con gái của mẹ, lẽ nào không biết điều này? Mẹ đã không muốn trả lời vấn đề của con, được thôi, con sẽ không bức mẹ, nhưng chuyện con nghe cái gì, mẹ cũng không cần biết, con sẽ không thể vô điều kiện thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mẹ.”
* Nhàn ngôn toái ngữ: Nói chuyện linh tinh, vớ vẩn.
- Con... – Trịnh phu nhân giật giật miệng, muốn nói tiếp lại thôi.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn bà, mỉm cười: “Mẹ, chúng ta trao đổi một chút không?”
Trịnh phu nhân sợ run một lúc lâu, trách mắng: “Ăn cơm đi!”
Trịnh Duyệt Nhan cúi đầu, trên mặt vẫn mang theo tia đắc ý, nhưng trong lòng đã trầm xuống, điều muốn biết, nàng cũng đã biết, nàng nghĩ hẳn là mẹ cũng không biết nhiều lắm, tuy nhiên ngờ vực vô căn cứ của nàng lại đúng là sự thật, tâm tình càng lúc càng bết bát.
Hai mẹ con đều mang tâm sự riêng, Trịnh Duyệt Nhan miễn cưỡng ăn vài muỗng cơm, đứng dậy nói: “Mẹ, con lên lầu trước.”
- Nhan Nhan. – Trịnh phu nhân mở miệng gọi nàng.
Trịnh Duyệt Nhan quay đầu: “Sao ạ?”
Trịnh phu nhân chần chừ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Con có phải là nghe từ biểu tỷ con không... Không phải con bé chứ?”
- Yên tâm, chị ấy không khôi phục trí nhớ đâu. – Trịnh Duyệt Nhan thản nhiên nói.
Trịnh phu nhân bị những lời này của con gái làm nghẹn lời, trơ mắt nhìn nàng đi lên lầu.
- Tôi cần nói chuyện với em. – Tiểu Phương vừa vào cửa đã nói ngay một câu, vẻ mặt hắn hết sức nghiêm túc, Trầm Hàn Sanh có điểm không được tự nhiên nhấp mím môi, hắn nghiêng người ngồi xuống sô pha đối diện, sau đó nàng miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười: “Hà Na đâu? Em ấy một mình ở dưới lầu sao?”
- Không có.
- Thế nào? Hà Na chưa về à?
- Tòng Y hôm nay hẹn em ấy ra ngoài ăn cơm, tối nay hai người họ ăn cơm ở ngoài. – Tiểu Phương cau mày, khẽ hừ một tiếng: “Em đừng hòng lảng sang chuyện khác. Nói đi, em và Tòng Y làm sao?”
- Ừ.
Hà Na vuốt trán, dựa phịch vào sau ghế: “Trời ạ, tin tức này khiến em rung không thua gì động đất cấp tám. Chị? Yêu người khác?”
Bộ dáng Trầm Hàn Sanh hiện lên trước mắt Diệp Tòng Y, thấp giọng nói: “Ngay cả chính bản thân chị cũng không ngờ, trong thời gian ngắn như vậy, lại... Cho tới bây giờ chị chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy với ai...”
- Là ai? Người này là ai, em có quen biết hay không?
Diệp Tòng Y nhìn bộ dạng bức thiết của Hà Na, ánh mắt lộ ra tia áy náy: “Hà Na, thực xin lỗi, chị muốn nói với em chuyện này, nhưng chị còn chưa chuẩn bị tốt để nói với em người đó là ai... Chị cần thêm chút thời gian.”
Hà Na bình tĩnh nhìn cô, thử hỏi một câu: “Là người em biết đúng không?”
Ánh mắt Diệp Tòng Y bối rối, cơ hồ khẩn cầu nói: “Hà Na, đừng ép chị, chị hiện tại không thể nói cho em biết người ấy là ai. Lòng chị rất hoảng, rất tự trách, mỗi ngày đề có cảm giác không biết phải làm sao, nhưng chị không thể ngăn cản dục vọng của mình, đó là cảm thụ chị chưa từng trải qua... Chị chỉ muốn, nói một chút với em như vậy, nghe một chút ý kiến của em.”
Thần sắc cô tựa hồ rất kiên định, Hà Na tuy đang ôm một lòng hiếu kỳ mãnh liệt, vô cùng muốn biết lời đáp, nhưng cũng không muốn miễn cưỡng cô, liền không tiếp tục đề tài này nữa. Nàng bưng chén lên uống một ngụm trà, hắng giọng, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Trong vòng hai ngày, hai lần em nghe bạn bè tốt của mình tuyên bố người yêu, mà hai lần em đều bị dọa, hai chị em các người, có cần phải nhất trí chuyện kiểu này như vậy không?”
- Ai? – Diệp Tòng Y ngẩn ra: “Em nói Duyệt Nhan?”
- Đúng vậy.
- Em ấy yêu ai? – Diệp Tòng Y không khỏi có chút tò mò.
Hà Na cau mày nghĩ nghĩ, chính mình là người cuồng nhiệt yêu người khác phái cũng có thể chấp nhận chuyện của Duyệt Nhan, Tòng Y hẳn cũng có thể hiểu được, hơn nữa hai người là chị em, sớm hay muộn gì cũng sẽ biết, liền nghiêm túc nói: “Em nói cho chị biết, chị cũng đừng bị dọa, người này tuyệt đối chị không tưởng tượng ra.”
Diệp Tòng Y tức thì bị nàng gợi lên tò mò: “Em nói đi.”
- Người cậu ấy yêu là nữ nhân.
Biểu tình của Diệp Tòng Y trong nháy mắt đọng lại: “Em nói cái gì?”
- Người cậu ấy yêu là đồng tính, hơn nữa người kia chúng ta đều biết. – Hà Na nhìn cô, thần sắc nghiêm túc trước nay chưa từng có, rốt cuộc cũng chậm rãi phun ra ba chữ: “Trầm Hàn Sanh, chị cũng không thể tưởng tượng đến đúng không?”