Ái Sanh Nhật Ký
Chương 4 : Muốn nhận được, trước phải cho đi
Ngày đăng: 18:48 19/04/20
Trầm Hàn Sanh một tay chống cằm, không quan tâm quay đầu sang, dưới ngọn đèn mờ ảo, một khuôn mặt trẻ thanh xuân tỏa sáng đập vào mi mắt, là một cô nàng rất xinh đẹp, sắc váy lửa đỏ bao bọc lấy thân hình thon mảnh tinh tế của nàng, một đôi mắt mèo mở to tựa như bảo thạch trong suốt lóe sáng. Dường như đã gặp qua ở đâu, Trầm Hàn Sanh nhất thời có chút sợ run.
Hà Na đứng dậy, tay vỗ vào bả vai Trịnh Duyệt Nhan, mở miệng giới thiệu: “Nào nào, giới thiệu một chút, vị mĩ nữ này là chị em tốt của tôi, Trịnh Duyệt Nhan, ờ, người này là Bartender, tên hơi hài chút, Phương Viên, Duyệt Nhan, mày nên nếm thử rượu anh ta làm.” Nói tới đây, môi lộ ra một tia cười quyến rũ: “Duyệt Nhan, mày gọi anh ta là Tiểu Phương là được rồi, đây là bạn của anh ta, hôm nay lần đầu gặp, Tiểu Phương, tôi nghe anh gọi nàng là Hàn Sanh, phải không?”
- Ừm. – Trầm Hàn Sanh khẽ gật đầu.
Một ly rượu nhỏ màu đỏ được mang đến trước mặt Duyệt Nhan, vừa nhìn Trầm Hàn Sanh vừa cúi đầu uống rượu, đường cong cương nghị trên mặt lộ ra một tia nhợt nhạt: “Xin lỗi, người bạn này của tôi, trời sinh không thích nói nhiều, mọi người thứ lỗi.”
- Không sao. – Hà Na nghiêng mình dựa vào quầy bar, khóe mắt bay bổng nhìn Trầm Hàn Sanh, bỗng nhiên cười: “Tính cách này khiến tôi an tâm.”
Trầm Hàn Sanh nghe nói như thế, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, lạnh nhạt cười: “Tôi và Tiểu Phương là bạn tốt, bạn bè thôi.”
Hà Na không ngờ nàng lại nói ra trực tiếp như vậy, rất sửng sốt, Trịnh Duyệt Nhan nghe vậy bật cười, một tay cầm ly rượu, đi vòng qua quầy bar, ngồi xuống bên cạnh Trầm Hàn Sanh. Tay Hà Na không tự chủ được từ trên vai Duyệt Nhan rơi xuống, sau một lúc lâu, Hà Na vân vê mái tóc hạt dẻ dài của mình, tiếp tục ngồi xuống, vung tay lên mạnh mẽ hào phóng nói: “Nào! Chúng ta uống rượu, đêm nay tôi mời!”
Nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu say đắm, thân người đung đưa theo chiếc saxophone, chói lên ánh vàng trong tia sáng rực rỡ.
Nghe thấy tiếng nhạc du dương ở đây, Trịnh Duyệt Nhan tâm tình tức khắc trở vui vẻ, miệng nàng hơi cong, mắt nhìn chất lỏng đỏ tươi trong ly.
- Chị hình như không hề nhớ ra em, bác sĩ Trầm.
Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến người ta cơ hồ không thể nghe thấy, duy chỉ có ba chữ cuối cùng tăng thêm giọng điệu. Trầm Hàn Sanh buông ly xuống, nghiêng đầu mỉm cười: “Lúc đầu thì tôi không nhớ.”
- May là bây giờ chị đã nhớ ra, nếu không em sẽ chịu đả kích lớn mất. – Trịnh Duyệt Nhan theo bản năng nhìn nhìn Hà Na bên kia, thấy nàng ghé vào quầy bar, nghe Tiểu Phương nói gì đó, tựa hồ tất cả tâm trí đều đặt trên người hắn, căn bản không chú ý các nàng bên này. Đồ nữ nhân trọng sắc khinh bạn, Trịnh Duyệt Nhan không khỏi ở trong lòng cười mắng một câu.
- Trí nhớ tôi không phải tốt lắm, hơn nữa mỗi ngày tiếp xúc với quá nhiều người.
Ngữ khí thực bình thản nghe không ra ý áy náy, Trịnh Duyệt Nhan cũng không để ý đến, sóng mắt chuyển đi: “Tiểu Phương là bạn bè của chị, vậy chị chắc là khách quen của nơi này?”
- May mắn thì đến đây một tuần hai hay ba lần gì đó.
Trịnh Duyệt Nhan trong mắt lộ ra ý cười không dễ phát hiện, bỗng nhiên giơ tay ra, cầm ly rượu của Trầm Hàn Sanh lên ngửa đầu uống một ngụm, sau đó hơi hơi nheo mắt: “Em cũng thích Baileys.”
Diệp Tòng Y thật áy náy nói: “Hôm nay sếp nói với chị, ngày mai chị phải đi Bắc Kinh công tác một chuyến, chắc cũng phải hai ngày.”
- Được rồi, chờ chị trở về, chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé? Để em đến thay đổi cuộc sống của chị, hơn nữa phải có tí tương dấm chua, thì cuộc sống mới thêm sắc màu rực rỡ.
Diệp Tòng Y nhịn không được nở nụ cười: “Được, cứ như vậy đi.”
Sau khi xong việc về nhà, Hà Na ném chìa khóa để đó, cả người ngồi phịch xuống sô pha. Bữa tối ăn cái gì? Đi chỗ nào ăn đây?
Vấn đề này làm cho nàng có chút đau đầu, chán chết đi mất, nàng cầm lấy điện thoại, bấm số của Trịnh Duyệt Nhan, vang hai tiếng, bên kia truyền đến một thanh âm lười biếng: “A lô.”
- Alô, Duyệt Nhan, tao nè, ăn cơm chung không?
Bên kia tạm dừng vài giây, sau đó nói: “Tao không rảnh.”
- Không rảnh? Mày làm gì mà không rảnh?
- Tao đang trên đường lái xe đến bệnh viện Thánh Hòa, chờ Trầm Hàn Sanh cùng nhau ăn cơm tối, đợi lát nữa cùng chị ta đi quán bar Ái Muội, lát nữa mày cũng đến đây đi, chúng ta gặp chỗ đó. – Trịnh Duyệt Nhan nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
Hà Na ngẩn ra, hét lên: “Không phải chứ? Mày không phải muốn giống hồi đi học, muốn chơi trò Bách hợp tình ái nữa chứ hả! Mày cũng đừng quên, vì tò mò mà tổn thương người khác, khiến người ta cuối cùng vì mày mà tự sát, rồi bản thân cũng sợ hãi không dứt cơ mà! Chẳng lẽ mày định giẫm lên vết xe đổ à?”
- Sẽ không, lần này sẽ khác. – Trịnh Duyệt Nhan nói.
- Mày mấy ngày hôm trước không phải vì chị ta hờ hững với mày mà điên máu sao? Chị ta đối với mày căn bản không có hứng thú đâu! Duyệt Nhan, đừng trêu chọc người ta, tao thấy Hàn Sanh kỳ quái thế nào ấy.
Trịnh Duyệt Nhan nắm chặt tay lái, đột nhiên đề cao thanh âm: “Tao chính là không cam lòng! Chị ta dựa vào cái gì đối ta như thế! Tao phải dạy cho chị ta thay đổi thái độ!”
- Cho nên mày đùn đẩy người ta đi ăn tối sau khi hết giờ làm? Rồi lại cùng đi quán bar? Này, Hàn Sanh là loại người gì mày còn chưa biết, người ta đối với mày như vậy, mày cứ cho qua đi, mày có tật xấu à! Cái này có gì mà hờn dỗi! – Hà Na mở lớn miệng, cơ hồ cảm thấy mình nói chuyện như kẻ điên rồi.
Trịnh Duyệt Nhan cắn chặt răng, lạnh lùng nói: “Nếu muốn nhận được, trước phải cho đi, đạo lý này tao hiểu, tao lớn như vậy chưa tức giận đến thế này, tao sẽ không để yên cho Trầm Hàn Sanh!” Nói xong, tay giựt tai nghe điện thoại ra.