Ái Sanh Nhật Ký
Chương 5 : Chỉ có đi vào tim tôi, thì mới vào được nhà tôi
Ngày đăng: 18:48 19/04/20
Làm xong giải phẫu, trở lại văn phòng hoàn thành hồ sơ bệnh án, tinh thần Trầm Hàn Sanh mới buông lỏng, nhưng cuối cùng cũng không thể che dấu được sắc mệt trên khuôn mặt, nghỉ ngơi một chút, nhìn đồng hồ, rồi thay trang phục.
Vừa mới đến cổng bệnh viện, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt, Trầm Hàn Sanh không khỏi ngạc nhiên. Trịnh Duyệt Nhan đứng trên quảng trường của bệnh viện, trên vai đeo chiếc túi Prada mới nhất năm nay, hai tay đặt trong túi, không chớp mắt nhìn Trầm Hàn Sanh. Nàng hôm nay không mặc gợi cảm hoa lệ như mọi lần, áo len ôm sát người kết hợp cùng chiếc quần đơn giản lại thanh lịch, nhưng vẫn phác nên tất cả dáng người duyên dáng của nàng.
Đáng tiếc Trầm Hàn Sanh lại không hề có ý thường thức: “Sao em lại tới đây?”
Trịnh Duyệt Nhan hơi hơi híp mắt, ngửa đầu nhìn nhìn tòa nhà bệnh viện, trả lời câu hỏi: “Ồ, hôm nay còn khá sớm.”
Trầm Hàn Sanh mím đôi môi mỏng thành một đường, nhíu mi không lên tiếng.
- Tối hôm qua cả một đêm liên tục làm mấy ca phẫu thuật, hôm nay lại không nghỉ ngơi, mệt chết phải không?
- Em tại sao...
Trịnh Duyệt Nhan đánh gãy lời nàng: “Nếu em muốn biết, thì sẽ biết ngay.” Nói xong hơi hơi gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Trầm Hàn Sanh trong đầu nhanh chóng hiện lên cái tên Trương Nam, sắc mặt lại càng tệ: “Đi đâu?”
- Chị muốn đi đâu?
- Hiện giờ tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
- Được, em đưa chị về nhà.
Trầm Hàn Sanh vô cùng buồn bực: “Tôi không cần em đưa, tôi đi tàu điện ngầm.”
- Em biết, hai ngày trước chị đều nói như vậy. – Trịnh Duyệt Nhan chớp mi, sau đó lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Cho nên em đã gọi người đem xe đi rồi.”
- Trịnh tiểu thư!
- Bác sĩ Trầm? – Trịnh Duyệt Nhan làm ra một bộ dáng thật sự đang lắng nghe.
Trầm Hàn Sanh không thể nói gì, lướt qua nàng nổi giận đùng đùng đi về phía trước, đi chưa được mấy bước, quay đầu, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh: “Đi thôi, tôi mời em ăn cơm, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
- Vui còn không hết. – Trịnh Duyệt Nhan khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng bước chân hướng nàng đi tới.
Nhà hàng cơm Tây này cảnh vật tao nhã thoải mái, lại thực yên tĩnh. Ngọn nến ấm áp, rạng rỡ loang loáng ánh bạc của dao nĩa, chiếu sáng cả cốc rượu đỏ au, đem không khí trở mông lung tuyệt đẹp.
Diệp Tòng Y tự giễu cười cười, một lúc lâu, tay từ trong nước vươn ra, lấy di động bên cạnh, lấy lại bình tĩnh, nhấn số điện thoại của Hà Na.
- A lô, Tòng Y. – Hà Na hiển nhiên còn chưa ngủ, thanh âm nghe lại có chút hưng phấn.
Diệp Tòng Y nhẹ giọng nói: “Hà Na, ngày mai buổi tối mang chị ra ngoài lang thang đi, tiện gặp bạn trai mới của em luôn.”
Trên xe điện ngầm, người đứng người ngồi, tất cả đều thần sắc hờ hững, ai cũng không chú ý đến ai, giống như tất cả đều không có quan hệ tới mình.
Trầm Hàn Sanh dựa vào tay vịn xem như không thấy người đang đứng Trịnh Duyệt Nhan, sau cuộc nói chuyện không thoải mái ở nhà hàng cơm Tây, các nàng đều trầm mặc, nhưng Trịnh Duyệt Nhan vẫn đi theo nàng, đi theo nàng trên đường, đi theo nàng vào tàu điện ngầm, đi theo nàng lên xe. Nàng không biết Duyệt Nhan rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng nàng không muốn lại phí lời.
Rất nhanh đã đến một trạm, tàu dừng lại ngay, Trịnh Duyệt Nhan đứng thẳng không vững, thân mình hướng ngã về phía trước, Trầm Hàn Sanh nhanh tay lẹ mắt, không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy nàng.
Trịnh Duyệt Nhan đứng thẳng lại, thở ra một tiếng, Trầm Hàn Sanh buông tay ra, lạnh lùng nhìn nàng, rốt cục nhịn không được nói: “Người sẽ bị nghiêng ngả khi đến trạm, ổn định một chút.”
- Rất quan tâm đến em nhỉ. – Trịnh Duyệt Nhan sửa lại mái tóc hơi rối của mình, cười cực kỳ quyến rũ: “Thì ra chị cũng là kiểu ngoài lạnh trong nóng thôi.” Trầm Hàn Sanh bắt đầu hối hận vì lắm miệng nói câu này, nghiêng đi mặt, nhìn phía ngoài cửa sổ.
Từ bệnh viện đến nhà Trầm Hàn Sanh chỉ có bốn trạm, xuống xe rồi đi hơn mười bước, Trầm Hàn Sanh khóe mắt nhìn về phía sau xem, trong đám người, bóng dáng Trịnh Duyệt Nhan vẫn bắt mắt như vậy.
Nàng không thể tưởng tượng, nín khí ra khỏi tàu điện, Trịnh Duyệt Nhan không nhanh không chậm theo sau nàng, Trầm Hàn Sanh đi một đoạn đường ngắn, đột nhiên dừng lại, xoay người nói: “Trịnh tiểu thư, xin hỏi em thấy đủ chưa?”
Trịnh Duyệt Nhan chỉ chỉ ánh đèn rực rỡ của một căn hộ xinh đẹp: “Em biết nhà chị.”
Trầm Hàn Sanh mặt lạnh lùng: “Em điều tra tôi?”
- Em chỉ đối với chị cảm thấy hứng thú thôi.
Trầm Hàn Sanh nén giận nói: “Nhưng tôi đối với em không có hứng thú, em có biết đang quấy rầy cuộc sống của tôi không!”
- Em đã nói, không có gì tuyệt đối, hứng thú có thể chậm rãi bồi dưỡng. Chị cần gì phải tức giận, em đối với chị lại đâu có ác ý. – Trịnh Duyệt Nhan khẩu khí vẫn nhẹ nhàng đều đều, ánh mắt nàng hướng nhìn loạt căn hộ kia, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười ngây thơ vô hại của một cô gái: “Cũng tới dưới lầu nhà chị rồi, không mời em lên uống nước sao?”
Trầm Hàn Sanh cảm thấy mình tức giận không chỗ phát tiết, nàng sửng sốt một lát, đi đến gần Trịnh Duyệt Nhan, chỉ vào hướng căn hộ mình: “Đây là nhà của tôi, chắc đối với em mà nói, nhà chỉ là biệt thự hay một căn phòng, tại thành phố này hoặc thậm chí là cả nước, nơi nơi đều có nhà của em. Nhưng đối với tôi mà nói, nhà ý nghĩa không phải như vậy, nó là một không gian riêng tư, không phải người nào cũng có thể mang về.” Nói tới đây, nàng ngừng một chút, sau đó từng chữ nói: “Chỉ có đi vào tim tôi, thì mới vào được nhà tôi. Em hiểu không? Tôi mặc kệ em muốn làm gì, tôi đã đem mọi thứ nói rõ ràng, em thích đi chỗ nào thì đi, dù sao tôi phải về nhà.”
Nói xong, nàng xoay người, sải bước về đi về phía trước đi. Trịnh Duyệt Nhan nhìn bóng dáng gầy yếu của nàng, ý cười dần dần ngưng đọng trên mặt, hồi lâu, Duyệt Nhan hơi hơi cười lạnh: “Rất khó vào sao? Em không nghĩ vậy.”
Vừa mới dứt lời, một chiếc xe hơi từ xa xa đến, dừng lại bên cạnh nàng, một nam nhân thân mặc áo âu phục đen, mở cửa xe ra, cung kính nói: “Trịnh tiểu thư, mời cô lên xe.”