Ái Sanh Nhật Ký

Chương 52 : Nhật ký yêu Sanh (2)

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Ngày 15 tháng 10. 



Áp lực quá, áp lực quá, mỗi học kỳ có hai kỳ thi luôn khiến người ta cảm giác thở không nổi. Kỳ này, tôi thi toán trắc nghiệm rất tệ, trong lòng thật phiền não, thầy cô giảng giải qua bài thi một lần, có vài chỗ không bắt được trọng điểm. 



Khi tan học, tôi nhìn bài thi thẫn thờ, bên cạnh bỗng truyền đến một thanh âm rất nhẹ: “Kỳ thi nhỏ thôi, đừng quá để ý.” 



Tôi quay đầu nhìn, thấy Trầm Hàn Sanh hình như có chút không được tự nhiên, lảng tránh ánh mắt của tôi. Nghĩ nghĩ, nhớ đến lần gần nhất nói chuyện với nhau, hình như là lần cậu ấy cự tuyệt mấy món đồ ăn vặt của tôi, cũng chẳng còn để tâm chuyện đó, tôi cũng đã hết giận rồi. Tôi lắc đầu: “Không phải, có câu thầy giảng rồi, nhưng tớ vẫn không hiểu được.” 



Cậu ta lập tức tiếp lời: “Để tôi giảng cho cậu một chút.” 



Trong lòng tôi hơi ngạc nhiên, cậu ta lại đỏ mặt lên, cúi đầu: “Nếu... Nếu cậu bằng lòng.” 



“Tớ đương nhiên bằng lòng” 



Tôi trả lời siêu nhanh, ngay cả chính tôi cũng ngạc nhiên. Cơ mà tôi thật sự cần cậu ta giúp, hơn nữa trong lòng tôi cũng hơi hơi vui, tôi cảm giác được, tình bạn của chúng tôi đã bắt đầu. *cười* 



Ngày 29 tháng 10. 



Thái độ Trầm Hàn Sanh gần đây đối với tôi thay đổi rất nhiều, thật ra là đã sớm thay đổi, có lẽ từ ngày tôi đọc bài thơ có liên quan đến tên cậu ấy, hoặc có lẽ từ ngày cậu ấy cự tuyệt đống đồ ăn vặt của tôi. 



Cậu ấy rất mẫn cảm, lòng tự trọng mạnh mẽ, nghe nói có mấy thầy cô sẵn lòng giúp đỡ vấn đề kinh tế cho cậu ấy nhưng cậu ấy đều cự tuyệt. 



Hiện tại nếu tình cờ đụng nhau trên đường, chúng tôi sẽ cùng về ký túc xá hoặc cùng đến lớp, nhưng cậu ấy không nói gì cả, chỉ nghe tôi nói. Nhưng mà hễ nói đến bài học là cậu ấy nói nhiều lắm, thao thao bất tuyệt, hận không thể đem mọi thứ cậu ấy biết nói cho tôi hết. 



Tôi thật bội phục cậu ấy, mạch suy nghĩ của cậu ấy rất rõ ràng, trật tự vô cùng, lại rất kiên nhẫn với tôi, mỗi lần đều đổi kiểu giảng giải cho tôi, thừa dịp còn dạy cho tôi những cách khác, so với lời giảng của thầy cô còn thấu đáo ôn tồn hơn. 
Thật lâu sau Hàn Sanh cũng không trả lời tôi, tôi trở nên cuống quýt, cậu ấy mới nói ra một câu: “Đây là vinh hạnh của tớ.” 



Ừ, thật tốt, quan hệ của chúng tôi lại tiến thêm một bước. 



Ngày 18 tháng 12. 



Thời tiết dần dần trở nên rất lạnh. 



Chăn Hàn Sanh rất mỏng, tôi nhìn thôi đã thấy lạnh, vì thế tôi lấy cớ sợ lạnh, quấn quít bắt cậu ấy sang đây ngủ cùng tôi. 



Điều đó tôi thật sự không nói dối, mùa đông nằm trong ổ chăn, chân tôi vẫn luôn lạnh lẽo, đây là do khí huyết, Hàn Sanh cuối cùng cũng đồng ý với tôi, qua đây ngủ trên giường tôi. Cậu ấy nói với tôi mỗi người ngủ một đầu, tôi cũng không thể không biết xấu hổ kêu cậu ấy ngủ song song với tôi. 



Rất ít khi ngủ cùng người khác, giường lại nhỏ như vậy, chúng tôi không tránh khỏi va chạm cơ thể đối phương, dường như tôi có chút khẩn trương, một cử động cũng không dám, sợ khiến cậu ấy ngủ không ngon, kỳ quái là, Hàn Sanh cũng không cử động, tôi cũng không rõ là cậu ấy ngủ hay chưa, nhưng tôi vẫn sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cậu ấy. 



Tôi có thể cảm nhận được độ ấm trên người cậu ấy truyền đến, nhưng hai chân của tôi vẫn rất lạnh, lạnh khiến tôi không ngủ được, tôi lại không dám cử động. 



Đang cảm thấy khó chịu, thân thể Hàn Sanh đột nhiên giật giật, sau đó tôi liền cảm giác được hai chân được người ta ôm lấy, chậm rãi di chuyển đến một nơi thật ấm áp, cảm giác thoải mái lan tỏa toàn thân, nhưng thời điểm đó, nước mắt tôi gần như đã rơi xuống. 



Hàn Sanh, cậu ấy biết tôi lạnh, thế nên ôm lấy hai chân tôi đặt trên bụng cậu ấy, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể sưởi ấm tôi. 



Bản năng tôi muốn thoát khỏi cậu ấy, nhưng cậu ấy lại ôm chặt. 



Mọi người trong ký túc xá đang ngủ, tôi không dám lên tiếng sợ kinh động đến người khác, tôi không cách nào hình dung được cảm giác rung động kia, trong lòng không tự chủ được nhớ đến tên cậu ấy “Hàn Sanh, Hàn Sanh, Hàn Sanh...”