Ái Sanh Nhật Ký

Chương 53 : Nhật ký yêu Sanh (3)

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Ngày 5 tháng 1. 



Cả mùa đông, buổi tối tôi và Hàn Sanh đều ngủ cùng một giường, những người bạn chung phòng ký túc xá đều ngạc nhiên vì tôi và cậu ấy tiến một bước gần gũi như vậy, nhưng dần dà cũng trở thành thói quen. Sau khi tắt đèn, Hàn Sanh đều ôm chân tôi thay tôi sưởi ấm, ban đầu tôi thấy ngượng ngùng băn khoăn lắm, nhưng về sau cũng từ từ thản nhiên tiếp nhận, vì thế tôi ngủ hết sức thoải mái và bình thản.



Cái người này khác không biết, bí mật thân thiết nhất giữa chúng tôi. Ban ngày, Hàn Sanh cũng làm như không có chuyện gì, yên lặng theo tôi đi học, ăn cơm, sau giờ tan học thì dụng tâm giảng giải bài tập cho tôi. 



Tôi phát hiện mình có chút ỷ lại vào cậu ấy, chỉ cần một khắc không thấy cậu ấy, trong lòng tôi giống như thiếu mất cái gì đó, nhưng cảm giác này thật tốt lắm, thật sự tốt lắm. 



Ngày 10 tháng 1. 



Hôm nay là ngày đặc biệt, sinh nhật của Hàn Sanh. Từ lâu tôi đã động não vắt óc nên tặng cậu ấy cái gì, thừa dịp nghỉ Tết nguyên đán, tôi mua quà xong, sau đó vẫn cất giấu, chuẩn bị ngày quay lại đây cho cậu ấy kinh hỉ. 



Tôi cố ý làm bộ không biết hôm nay là ngày gì, buổi sáng cũng như thường ngày, tập thể dục, ăn điểm tâm, sau đó đi học, tôi không chỉ một lần trộm nhìn cậu ấy, nhưng cậu ấy dường như vẫn không có việc gì, không có một chút sắc thất vọng, giống như cậu ấy cũng không nhớ đến ngày sinh nhật của mình, nhưng mà nội tâm tôi vẫn kích động, giờ học buổi trưa không sao tiếp thu nổi. 



Vất vả đợi đến giữa trưa, chuông tan học vang lên, lớp học bắt đầu nháo nhào, Hàn Sanh nhìn thoáng qua đám người chen chúc ở cửa, vẫn không chút băn khoăn thu dọn sách giáo khoa, tôi cũng không sốt ruột, ngồi bên cạnh lẳng lặng chờ cậu ấy. 



Đợi người trong lớp học đi gần hết, tôi định mở miệng mời cậu ấy ăn cơm, ai ngờ cậu ấy bỗng dưng nghiêng đầu nói: “Tòng Y, hôm nay đi ta tìm quán ăn nào ăn cơm đi.” 



Trường học có rất nhiều quán ăn tư nhân to nhỏ, trước kia tôi cũng thường xuyên vào đó, nhưng từ khi thân thiết với Hàn Sanh thì không đến nữa, đồ ăn nơi đó đắt hơn căn tin rất nhiều, Hàn Sanh sẽ không đi, cũng không bằng lòng cho tôi tiêu tiền trên người cậu ấy. Cho nên khi cậu ấy đề nghị lời này, tôi quả thực quá đỗi vui mừng, không nghĩ ngợi đã nói: “Được, tớ mời cậu!” 



Hàn Sanh sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không, tớ mời cậu.” Cậu ấy nhìn sắc mặt tôi, quay đầu đi nhẹ giọng nói: “Tết nguyên đán, chị hai tớ gửi tiền sang đây cho tớ.” 



Mỗi khi nghe cậu ấy nhắc đến chị hai, nội tâm tôi đều vô cùng xúc động, thật sự cảm kích trời cao đã cho cậu ấy một người chị biết trân trọng cậu ấy. Mũi tôi có chút ê ẩm, thuận theo cậu ấy: “Được, vậy cậu mời tớ ăn.” 



Đồ ăn trong quán ăn tất nhiên là ngon hơn căn tin nhiều, hơn nữa tôi và Hàn Sanh đều thích những món như nhau. Tâm tình tôi tăng vọt, vừa ăn, vừa nói líu ríu không yên, Hàn Sanh vẫn mỉm cười, nhìn ra được tâm trạng cậu ấy hôm nay đặc biệt tốt, tôi đột nhiên kiềm chế không được, đánh vỡ kế hoạch chúc mừng sinh nhật cậu ấy khi đưa quà, xúc động nói một câu: “Hàn Sanh, sinh nhật vui vẻ.” 
Ngày 21 tháng 2. 



Sinh nhật của tôi, tuyết rơi. 



Bố mẹ muốn đến khách sạn đặt mấy bàn, bảo tôi mời bạn tốt đến dùng cơm, tôi nhất định không chịu, tân xuân vui vẻ, bên ngoài tuyết còn rơi rất dày, tôi không muốn ra ngoài làm sinh nhật hoặc mời ai dùng bữa cả, tôi chỉ muốn đầm ấm cùng gia đình thôi. 



Mẹ mua rất nhiều thức ăn, buổi sáng đã bắt đầu bận rồi, tôi khoan khoái lười biếng nằm trên giường, bố đột nhiên cười gõ cửa: “Con gái ngoan, có điện thoại gọi đến!” 



Tôi nghĩ bạn bè nào mà gọi đến đây, vội vàng mang dép lê ra ngoài tiếp, một giọng nói quen thuộc từ loa truyền đến: “Tòng Y, là tớ.” 



Là Hàn Sanh, tôi nằm mơ cũng không nghĩ đến là Hàn Sanh, tôi vừa mừng vừa sợ: “Nhà cậu không phải không có điện thoại sao?” 



Cậu ấy bên kia thở phì phì: “Đúng vậy, tớ chạy đến nhà người khác gọi.” 



Nghe tiếng thở của cậu ấy, làm tôi kìm lòng không nổi xoay người nhìn mưa tuyết rơi đầy trời ngoài cửa sổ, đột nhiên đau lòng: “Hàn Sanh, bên ngoài tuyết rơi.” 



“Đúng vậy, tuyết rơi, tớ nhớ cậu nói cậu thích tuyết rơi.” – Suy nghĩ của cậu ấy và tôi hoàn toàn khác nhau, ở bên kia điện thoại vui cười: “Trên đường đi tớ đã nghĩ tới, ngày sinh nhật cậu có tuyết rơi, cậu nhất định sẽ rất vui, tớ lập tức bỏ dù ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời, một mảnh bông tuyết bay vào trong mắt tớ, có hơi đau, nhưng tớ nghĩ đến cậu nhìn thấy sẽ rất thích, lại vui vẻ.” 



“Hàn Sanh, cậu là đồ ngốc.” 



“Tòng Y, sinh nhật vui vẻ.” 



“Có cuộc điện thoại của cậu, tớ đã rất vui rồi.”