Ái Sanh Nhật Ký

Chương 58 : Nhật ký yêu Sanh (8)

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Ngày 28 tháng 8. 



Bố mẹ gọi một chiếc xe, đưa tôi đi C Đại báo danh, anh Vân Tuấn đã sớm xin mẹ tôi cho đi, mẹ cũng giống như thường ngày, sảng khoái đồng ý yêu cầu này. 



Tôi không phản đối, tôi lười nói, tôi cũng tức giận, bởi vậy không để ý đến chuyện của anh ta. 



Tôi lạnh lòng với Sanh, tức giận ngày hôm qua cậu ấy trở về, không nhận lời mời đến nhà tôi, thời gian dài không gặp, lại vội vàng xa nhau, tôi lại tức giận nữa là, khi cậu ấy thấy tôi, không biểu hiện vui sướng nhiệt tình như trong tưởng tượng của tôi, cậu ấy vậy mà chỉ cười cười, sau đó nhẹ nhàng ôm nhanh tôi một chút. Đương nhiên, bây giờ còn thêm một cái nữa, cậu ấy không gọi điện đến dỗ dành tôi. 



Sau khi khai giảng, bố mua di động cho tôi, tôi nói số điện thoại cho Hàn Sanh biết đầu tiên, nhưng cậu ấy biết tôi giận, lại không gọi đến. 



Tôi chờ gần hai tháng, chính là muốn chờ cậu ấy mở miệng nói một câu nhớ, mặc cái váy thích nhất đi tiếp, chỉ muốn nhìn thấy một chút ánh mắt ca ngợi từ cậu ấy, có trời mới biết, tối qua tôi nằm trên giường, nắm di động, sôi sục như thế nào, tôi nhớ cậu ấy, giận cậu ấy, hoàn toàn không ngủ yên. 



Bố mẹ, và anh Vân Tuấn dọc đường trò chuyện vui vẻ, mà tôi lại chỉ miễn cưỡng cười. 



Ngày đi học đầu tiên, không có một chút tâm tình vui sướng, đều tại Hàn Sanh! 



Trầm Hàn Sanh, tớ ghét cậu! Tốt nhất cậu đừng đến tìm tớ nữa! 



Ngày 3 tháng 9. 



Quân sự chết tiệt, phơi nắng làm người ta hoa mắt choáng váng! 



Trầm Hàn Sanh chết tiệt, Học viện Y gần trong gang tấc! 



Ban ngày gần như mệt chết, buổi tối nhớ đến đủ mọi chuyện liên quan tới Hàn Sanh, có cảm giác muốn khóc. 



Hàn Sanh, cậu vì sao còn chưa đến tìm tớ? Đúng rồi, cậu cũng học quân sự, nhưng Học viện Y đến đây có xa lắm đâu, huống chi, điện thoại đâu? 




Bông tuyết trắng noãn, đám người náo nhiệt, bàn tay người yêu ấm ấp, cái ôm ngọt ngào. 



Hàn Sanh đồng ý hứa với tôi, cậu ấy nói sẽ nắm tay tôi cả đời, thật ổn thật ổn nắm lấy, cậu ấy nói cậu ấy yêu tôi như sinh mệnh mình. 



Nói xong câu đó, cậu ấy hôn tôi, giữa bầu trời đầy tuyết, trước mặt bao nhiêu người. 



Tôi nghĩ đây là lời hứa động lòng nhất của cậu ấy đối với tôi, đây là hành động to gan nhất mà cậu ấy làm từ lúc chào đời đến giờ. 



Giờ khắc này, tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. 



Nguyện ước đêm giáng sinh của tôi thì sao? Cứ thế này đi. 



Thế giới vĩnh viễn hòa bình, con người vĩnh viễn lương thiện, tình nhân vĩnh viễn không chia lìa. 



Ngày 6 tháng 1. 



Sắp đến kì nghỉ đông, Hàn Sanh nói với tôi, cậu ấy chuẩn bị thuê phòng ngủ ở bên ngoài, sau đó kỳ nghỉ đông sẽ làm thêm ở bên cạnh đó. Tôi bắt đầu tính toán, tôi có thể về nhà một vài ngày, sau đó sẽ ở lại chỗ cậu ấy, tôi đã nghĩ đến chuyện phải nói với mẹ thế nào. 



Hàn Sanh có chút kinh ngạc với quyết định của tôi, bởi vì cậu ấy nói cậu ấy không có nhiều thời gian ở bên cạnh tôi, nhưng mà cậu ấy đương nhiên muốn tôi đứng cạnh cậu ấy, không có lý do gì phản đối. 



Mọi kế hoạch đều đã ổn, cơ mà trong đáy lòng có chút cảm giác khác thường. 



Nhớ lại những lúc thân thiết cùng Hàn Sanh vượt quá giới hạn, có thể đoán được, nếu cậu ấy thuê phòng ở, mà tôi lại ở tại đó, thì sẽ xảy ra chuyện tất nhiên gì. 



Tự nhiên khẩn trương chẳng hiểu tại sao.