Ái Sanh Nhật Ký
Chương 71 : Chỉ lừa gạt cậu một lần
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
- Tớ nghĩ là mình bị bệnh, nhưng tớ không nhớ nổi nguyên nhân hậu quả, tớ nghĩ... Tớ vẫn còn đang học Cao trung, nhưng anh Vân Tuấn lại hình như có một chút thay đổi, tóc của hắn, trang phục hắn mặc, thân người cao... Tất cả đều có thay đổi, tuy vẫn là khuôn mặt đó...
Diệp Tòng Y và Tào Vân Tuấn là thanh mai trúc mã, tuy rằng giờ phút này trong lòng cô cực hận hắn, nhưng không cách nào vẫn xưng hô hắn là “Vân Tuấn” như sau khi kết hôn, khi cô chìm đắm trong ký ức ngày đó, lại vẫn bất tri bất giác dùng cách xưng hô cũ, “anh Vân Tuấn”.
Dáng vẻ Trầm Hàn Sanh thuận theo hạ tầm mắt, từ đầu đến cuối đều rất im lặng, giống như thật sự nghe cô nói hết, mà khi cô lần thứ hai nhắc đến ba chữ “anh Vân Tuấn”, nàng rốt cuộc cũng nhịn không được, đột nhiên đánh gãy lời cô: “Cậu không cần nói với tớ những chuyện này, những gì các người trải qua, bồi đắp tình cảm thế nào, xây dựng gia đình, dưỡng dục còn gái, tớ thật sự không có chút hứng thú.”
Nàng cực lực áp chế cảm xúc, nhưng thanh âm cũng không khắc chế được mà đề cao, giọng điệu có vẻ vô cùng thiếu kiên nhẫn, Diệp Tòng Y cho tới bây giờ vẫn chưa bị nàng đối xử như vậy, bị nàng dọa sợ, kinh ngạc nhìn nàng, Trầm Hàn Sanh cũng ý thức được mình luống cuống, hít một hơi thật sâu, đứng dậy, đi qua một bên, tự mình pha một ly trà.
Căn phòng đột nhiên yên lặng như tờ.
- Tòng Y. — Một lát, Trầm Hàn Sanh xoay người lại, tay đang cầm chén trà, con ngươi lại nổi lên sâu sắc hối hận, giọng điệu cũng trở nên nhu hòa: “Ý tớ là, tớ... Có thể hiểu được tâm tình hiện tại của cậu, bị lừa, bị người thân nhất lừa, cảm giác đó tớ thật sự có thể hiểu được. Nhưng chuyện quá khứ, đều đã qua rồi, cậu thật sự không cần thuật lại, tình huống mất trí nhớ như thế... Là chuyện đương nhiên, tớ cũng có thể hiểu được...”
Diệp Tòng Y trợn đôi mắt đẹp lên, thanh âm cũng thay đổi tức khắc: “Cậu nghĩ tớ và cậu chỉ là đột nhiên phát hiện mình bị lâm vào một âm mưu, bị người thân thiết nhất lừa gạt phản bội, phẫn nộ, không cam lòng à? Cậu cho chỉ là như vậy?!”
Trầm Hàn Sanh hướng mắt qua một bên, không lên tiếng.
- Trầm Hàn Sanh, tớ nói chuyện với cậu! — Diệp Tòng Y đột nhiên đứng dậy, lấy cái gối ném vào mặt Trầm Hàn Sanh, khóc kêu lên: “Cậu không cần sợ tổn thương tớ, bây giờ nhiều hơn một dao hay ít hơn một dao, với tớ mà nói không sao cả! Cậu không cần phải cẩn thận trước mặt tớ, cái gì mà bận tâm cảm nhận của tớ, tớ chỉ muốn nghe lời trong lòng cậu!”
- Nếu không thì sao? — Trầm Hàn Sanh tránh thoát khỏi chiếc gối bay tới, cũng có chút phát hỏa: “Sau khi cậu mất trí nhớ, trong lòng cậu hắn không phải người che chở cậu sao? Cậu tỉnh lại thấy hắn, không phải cảm thấy rất anh tuấn quen thuộc sao? Cho dù biết hắn lừa cậu, cậu không phải là luôn miệng gọi hắn là anh Vân Tuấn sao? Cậu ở bên cạnh hắn, mắt mày không phải tươi rói lắm sao?”
Nàng thở phì phò, gắt gao nhìn Diệp Tòng Y, ép hỏi từng câu từng câu một, Diệp Tòng Y không tự chủ lui về phía sau hai bước, chỉ nghe “xoảng” một tiếng, Trầm Hàn Sanh hung hăng ném chén trà trong tay xuống đất, cái chén lập tức tan nát.
Tiếng vang thật lớn, rồi yên tĩnh cực độ, cũng chỉ vài giây mà thôi. Không khí nháy mắt giống như đọng lại, Trầm Hàn Sanh và Diệp Tòng Y cách xa mảnh sứ vỡ, mặt đối mặt, đoạn đối thoại của hai người tựa hồ chìm vào bế tắt.
Tào Vân Tuấn ngay ngắn đứng bên cạnh, cúi đầu nghe giáo huấn, không nói một lời, Diệp Khai Tường ngồi trên sô pha, chỉ than thở, một người từ trước đến nay không hút thuốc lá như ông, lại đưa tay lấy một điều thuốc trong chiếc hộp trên bàn trà, tay ông có chút run rẩy, bật lửa đánh vài cái cũng chưa đốt được, cuối cùng là Tào Vân Tuấn cúi người xuống lấy bật lửa của mình bật cho ông.
- Ai, bà à, hỏi rõ ràng đã, đừng chỉ lo oán trách Vân Tuấn.
Diệp Khai Tường còn chưa nói xong, Vương Viễn Trân đã trừng mắt đánh gãy lời ông: “Đó là con gái tôi, ông không sốt ruột, tôi sốt ruột! Ông còn có tâm trạng hút thuốc, giống như con bé chỉ là con gái của mình tôi, đúng không?!”
Tào Vân Tuấn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, con cảm thấy việc này có chút không ổn, mẹ ngẫm lại xem, Tòng Y lần này bay về không gặp ai sao? Cô ấy ở nhà có xảy ra chuyện gì khác thường không?”
- Khác thường? Không có, vẫn tốt... — Vương Viễn Trân nói xong, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch: “Lần đó trước khi về nhà, nó có ghé qua C Đại, nhưng mà, nhưng mà bố mẹ lập tức tìm được đem con bé về nhà, hơn nữa sau đó Tòng Y cũng không biểu lộ cái gì không đúng cả.”
- Cái này đúng rồi. — Tào Vân Tuấn càng kiên định với suy nghĩ trong lòng, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi: “Cô ấy đến từ chức, tức là cô ấy không mất tích, mà là đã chuẩn bị làm như vậy, hơn nữa cũng không về nhà, ngay cả điện thoại cho bố mẹ cũng không, ngoại trừ biết được chuyện trước kia, còn có thể là nguyên nhân nào khác nữa!”
- Trời ạ, trời ạ! — Vương Viễn Trân đưa tay vịn đầu, ngã ngồi xuống sô pha, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ khôi phục trí nhớ? Không thể, không thể xảy ra chuyện đó được, bác sĩ nói, không phải là không thể, nhưng không nhanh đến mức đó...”
Tuy bà tự an ủi mình như vậy, nhưng lại cảm thấy lời nói của Tào Vân Tuấn vô cùng có lý, trong khoảng thời gian ngắn, hung muộn khí đoản, trái tim đập thình thịch, cả người mềm nhũn trên sô pha.
* Hung muộn khí đoản: Tựa như lồng ngực bị tảng đá lớn đè lên, khó thở.
Tào Vân Tuấn vội vàng xông đến đỡ bà, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ sao vậy?”
Diệp Khai Tường cũng nóng ruột, kéo tay bà: “Bà à, bà đừng gấp, chú ý thân thể mình đấy!”