Ái Sanh Nhật Ký
Chương 72 : Sự kiên nhẫn sắp đến giới hạn
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
Trong phòng khách không mở đèn, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ rộng lớn sát đất về phía xa xa vẫn sáng như ban ngày, hết sức mĩ lệ, lóe ra ánh đèn neon, có thể nhìn mơ hồ được cảnh vật bên trong.
Trịnh Duyệt Nhan lười biếng ngồi trên ghế sa lon, hai chân giao nhau, tay phải nhẹ nhàng khoát lên trên tay vịn ghế sa lon, tay trái thì bưng một ly rượu, nàng vẫn duy trì tư thế này thật lâu, dường như đang ngẩn người, lại dường như đang suy tư, trên bàn trà là chai rượu đã cạn phân nửa, tức nàng đã uống không ít.
Nơi hoa lệ mà lại trống trải này, an tĩnh cực kỳ, an tĩnh đến mức cái thảm lông dê thật dày truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần càng rõ ràng lọt vào tai.
- Đừng bật đèn. — Trịnh Duyệt Nhan vẫn không nhúc nhích, đưa lưng về phía người đằng sau, nhẹ nhàng phun ra những lời này.
Trầm Hàn Sanh hơi ngẩn ra, men theo thanh âm đi tới, đứng nhìn nàng một chút, rồi cầm lấy bình rượu bên cạnh, nhìn qua: “Khuya như vậy rồi, em không nghỉ ngơi cho tốt, lại một mình ngồi ở đây uống rượu, còn uống nhiều như vậy?”
- Người ta khi cô đơn lạnh lẽo, sẽ như vậy. — Tay Trịnh Duyệt Nhan chống đầu nhìn nàng: “Chị không biết sao?”
Trầm Hàn Sanh cầm lấy ly rượu của nàng, để trên bàn trà, sau đó ngồi xuống ở bên người nàng, nhẹ giọng nói: “Tôi gọi điện thoại cho em rất lâu.”
- Sao? Lo lắng cho em sao? Nếu em nhận, chắc chị cũng sẽ không tới nhỉ.
- Nhan Nhan, tôi...
- Không được trốn tránh vấn đề, không nói điều khác, chỉ cần trả lời không hoặc có. — Trịnh Duyệt Nhan xoay người lại, ngồi xổm ở trước mặt nàng, một đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Trầm Hàn Sanh dĩ nhiên nói không nên lời bất kỳ lời biện hộ nào, Trịnh Duyệt Nhan đưa tay nhẹ nhàng quấn lấy cổ nàng, thanh âm càng ngày càng thấp: “Hàn Sanh, chị không biết em có bao nhiêu ghét vẻ mặt này bây giờ của chị, em rất ghét cái do dự của chị.” Nói rồi, môi tiến lên nghênh tiếp.
Cánh môi dịu dàng của nàng, đầu lưỡi mềm mại, hòa lẫn với hương thơm ngọt lạnh của rượu, hô hấp nóng rực phả vào gò má và bên tai, hết thảy đều say lòng người như vậy. Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, trên mặt nổi lên từng tầng đỏ hồng, nàng ôm Duyệt Nhan vào trong ngực, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, mái tóc mềm mại của nàng, nhưng không chủ động, chỉ phối hợp, như là dung túng cho nàng ngang ngược.
Thế nhưng Trịnh Duyệt Nhan vẫn mang theo hận ý cực lớn, ùn ùn cuốn sạch, như tuyên bố quyền sở hữu của mình, chiếm lĩnh mỗi một nơi trong khoang miệng nàng, cướp đoạt mỗi một hơi thở. Tất cả nhung nhớ và tình yêu đều để môi lưỡi ở đây ở phát ra, tất cả lửa giận đều là tứ chi đang dây dưa ở đây hừng hực thiêu đốt.
Trong căn phòng u ám, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dốc mập mờ, hai người gần như sắp hít thở không thông, đột nhiên cùng nhau từ trên ghế sa lon lăn xuống, ngã lên tấm thảm thật dày.
- Nhan Nhan, thật có việc này?
Trịnh Duyệt Nhan mặc dù không nói, nhưng biểu tình kia không khác gì ngầm thừa nhận.
Trịnh Thái giận dữ, tay vỗ lên bàn vài cái: “Vân Tuấn nếu dám khốn nạn ức hiếp Tòng Y như vậy, ba nhất định sẽ không bỏ qua nó! Ba gọi điện thoại ngay bây giờ, bảo nó lăn tới đây thành thật khai báo rõ ràng!”
- Nhan Nhan đừng thêm phiền nữa, không có chuyện như vậy. — Trịnh phu nhân thấy Trịnh Thái đứng dậy giận đùng đùng, mắt choáng váng, cũng đứng dậy vội vàng gọi: “Lão Trịnh, ông ngồi xuống trước, hãy nghe tôi nói.”
Lúc này Trịnh Duyệt Nhan mới lười biếng dựa vào ghế một chút, khẽ cười nói: “Ba, đừng nổi giận, con nói chơi với ba thôi.”
- Rốt cuộc thật hay giả? — Trịnh Thái quay đầu, thần sắc đã hết sức khó chịu.
- Giả ạ. — Khóe miệng Trịnh Duyệt Nhan khẽ nhếch, lộ ra nụ cười hồn nhiên ngây thơ: “Ba, biểu tỷ phu luôn luôn sùng bái ba, coi ba làm mẫu chuẩn, tấm gương học tập, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện này, ba thì có một vạn trái tim lương thiện mà.”
Trịnh Thái trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt tái xanh, nhất thời không biết lời của nàng là thật tâm hay là giả, khiến cho cơn tức cũng bốc hơi, cũng không tức giận nữa, chỉ sững sờ ở đó.
Trịnh Duyệt Nhan giả bộ làm như không phát hiện ông khác thường, tự nhiên đứng lên: “Được rồi, không phải là gọi về dùng cơm sao, hiện tại cơm cũng đã ăn, con còn có hẹn với bạn. Ba, mẹ, con về phòng mang theo chút đồ đạc, rồi đi liền.”
- Ai, Nhan Nhan, con về à? — Bà Trịnh vội vã gọi nàng: “Đợi dì dượng con đến, con ở nhà, chào một tiếng.”
- Có cái gì để nói chuyện? Bọn họ cùng lắm là nói với ba mẹ chuyện biểu tỷ, con lại không giúp được gì, ở lì ở đây làm gì, con còn có việc.
Trịnh Duyệt Nhan lên lầu cũng không quay đầu lại, trở lại phòng ngủ của mình, trong tiện tay thu thập một chút đồ đạc, cầm túi đi ra, lúc xuống lầu, Trịnh Thái đã ngồi trong phòng khách uống trà, bà Trịnh cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt khẩn trương lo lắng, khi Trịnh Duyệt Nhan đi qua, thì một câu nói vừa vặn bay vào tai: “Cái gì? Tòng Y gọi điện thoại cho hai người? Con bé nói bây giờ sẽ về nhà?”