Ái Vĩnh Bất Trì

Chương 3 :

Ngày đăng: 03:11 19/04/20


“Tử công tử, người phủ thêm áo khoác đi, thời tiết có điểm lạnh.”



“Ân.”



Hắn ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra con đường nhỏ lạnh lẽo, tĩnh mịch bên ngoài, chỉ có tiếng chim chiều chiêm chiếp, âm thanh côn trùng kêu chít chít, nhưng lại không nghe tiếng bước chân.



“Tử công tử, người đã muốn dùng bữa tối chưa?”



Sắc trời đã muốn tối sầm, Tử Quân siết chặt áo khoác, hắn biết hôm nay là mùng một, ngày xưa không đến chạng vạng, Chương Tùng Kiều sẽ tới.



“Chưa cần dùng, trời còn chưa tối.” Vì sao hôm nay sắc trời vãn thật nhanh?



Toàn Nhi ngồi ở một bên, mãi cho đến khi bầu trời hoàn toàn tối đen, hắn mới yên lặng đem đồ ăn dọn ra bàn. Mùng một, mười lăm bữa tối luôn đặc biệt phong phú, bởi vì Vương gia sẽ ở chỗ này cùng nhau ăn cơm, nhưng hôm nay đồ ăn giản tiện hơn ngày xưa nhiều lắm, nghĩ cũng biết, Vương gia đêm nay sẽ không tới.



“Ta thay ngài đơm cơm, Tử công tử.”



“Bát đũa như thế nào lại chỉ dọn một bộ mà thôi, hôm nay Vương gia đến a.” Hắn giận Toàn Nhi ngay cả việc nhỏ đó cũng không chú ý, để che dấu nỗi hoảng sợ mơ hồ ập tới.



Toàn Nhi không dám nói nhiều, hắn nói nhỏ: “Ta đến phòng bếp chuẩn bị thêm một bộ, Tử công tử, ngài dùng cơm trước đi, đừng để bị đói.”



Nhìn tới bộ bát đũa trống trơn trước mặt suốt quãng thời gian ăn cơm, Tử Quân thực nuốt không trôi, dò hỏi: “Toàn Nhi, Vương gia đã hồi phủ chưa? Hắn không phải là bận quá, còn chưa có trở lại trong phủ chứ?”



“Có thể a, Vương gia nhật lí vạn ky (ngày trăm công nghìn việc). Tử công tử, ta dọn đồ ăn đi vậy.” Toàn Nhi trả lời với thanh âm yếu ớt không ít.



Đợi thêm một canh giờ nữa, bốn phía đã một mảnh hắc ám, Tử Quân kêu to gọi Toàn Nhi, “Toàn Nhi, ngươi giúp ta đi ra trước nhìn xem, Vương gia đã hồi phủ chưa? Hắn khuya như vậy còn không có trở về, thân thể chắc rất mệt nhọc.”



“Tử công tử, ngài lên giường ngủ trước đi, thật vất vả phong hàn mới đỡ, ngài liền ngủ đi, đừng đợi Vương gia hồi phủ nữa được không.”



Hắn thay y lấy quần áo ngủ đến, làm cho Tử Quân sinh khí đứng lên, “Ngươi đứa nhỏ này sao lại thế này, phải ngươi đi đằng trước nhìn xem, ngươi lại chết cũng không đi, hôm nay còn quên lấy một bộ bát đũa, mang đến còn vứt bừa bãi, nếu là Vương gia ở trong này, cũng xác định vững chắc phải mắng ngươi.”



Toàn Nhi bị oan uổng, nhịn không được nói ra sự thật, “Ta không quên, là đầu bếp nữ nói Vương gia muốn đưa vào phòng hắn.”



“Vương gia đã trở lại?” Hắn thanh âm đề cao, “Vương gia nếu đã trở về, ngươi vừa rồi lại vì cái gì không nói Vương gia đã về? Hắn vì cái gì ở trong phòng ăn cơm? Trước kia hắn đều ở phòng khách ăn cơm, có phải lần trước hắn tới, bị ta lây bệnh phong hàn phải không? Có nghiêm trọng không? Có giống ta bị phát sốt, ho khan không?”



“Vương gia không nhiễm phong hàn, Tử công tử, ngài hãy mau ngủ đi.” Toàn Nhi vẫn cầu hắn ngủ.



“Ngươi đứa nhỏ này hôm nay nói chuyện cũng không thành thật, ngươi nói dối, ta sẽ đánh ngươi, Vương gia nếu là không nhiễm phong hàn mà thân thể khoẻ, vì cái gì lại ở trong phòng ăn cơm?”



Toàn Nhi thanh âm lại trở nên ngập ngừng lên, chân tướng sự thật hắn không dám nói: “Ta...... Ta không biết.”



“Hắn không phải nhiễm phong hàn sợ ta khổ sở, nên không dám cho ta biết?”




Toàn Nhi thông minh lanh lợi, cho nên trong lời nói vừa không đả thương người, cũng thoái thác trách nhiệm, tóm lại hết thảy đều nói không biết thì tốt rồi.



Tử Quân trước giờ đã ở bên người Chương Tùng Kiều hồi lâu, tuy rằng Chương Tùng Kiều đối hắn tất cả bảo hộ, nhưng hắn ngày xưa chỉ là khờ dại non nớt, chứ không phải không hiểu nhân sự. Vừa nghe, liền biết Toàn Nhi nói chuyện không thật lòng, chính là để thoái thác hắn mà thôi.



Buông đũa xuống, Tử Quân chuyển hướng hắn hỏi: “Toàn Nhi còn cha mẹ không?”



“Không có, ta không biết cha ta là ai, ta nương qua đời rất sớm, dì nuôi không nổi ta, cho nên vừa nghe Vương phủ thiếu những đứa nhỏ tầm tuổi ta, đã kêu ta vào làm.”



“Toàn Nhi, ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng ở trong Vương phủ không không phải môi trường tốt, cho nên ngươi không nói lời nói thật, cũng không ngại nói dối, trong lòng không hướng về ta, cũng không hướng về Vương phủ này, đối với ngươi mà nói chỉ cần không có thị phi, cuộc sống sẽ được chăng hay chớ.”



Toàn Nhi nghe hắn nói như vậy, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng y thông minh, nghe ra được ngụ ý của hắn, nhịn không được tức giận, mấy ngày nay trong lòng hắn thật bồn chồn, nếu Tử công tử thất sủng, hắn ở trong Vương phủ địa vị cũng sẽ ngày càng lụn bại.



Kỳ thật hắn sốt ruột hơn ai hết vấn đề Tử công tử đến tột cùng có thất sủng hay không, nhưng mắt thấy Vương gia không lui tới nữa, hơn nữa có nhiều cô nương diễm lệ như vậy thường lui tới ở trong Vương phủ, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, ngay cả Tử công tử bộ dạng đẹp như thiên tiên, nhưng mà Vương gia đã chán, không cần Tử công tử.



Hắn nói chuyện không hề cung kính giống dĩ vãng, thật có chút châm chọc, “Ta không giống Tử công tử ngài có thiên tiên bộ dáng, cũng không giống Vương gia có quyền thế, ta cũng chỉ là vì miếng cơm manh áo, nếu trong Vương phủ có sai lầm, dì ta sẽ đem ta đuổi ra gia môn, ngươi......” Toàn Nhi nói ra tiếng lòng, đã hoàn toàn không đem hắn để vào mắt. “Ngươi cũng chỉ là nô tài trong Vương phủ, nếu Vương gia không đau ngươi, sủng ngươi, ngươi đã sớm bên ngoài lưu lạc.”



Tử Quân không có giận hắn nói lời thật, chỉ là bỗng nhiên nhớ dì từng nói “lòng người dễ thay đổi, nhân tình mỏng,” Nghĩ tới hắn đối Toàn Nhi cũng không kém, nhưng hôm nay rốt cục vẫn lĩnh hội hoàn cảnh như hai câu dì nói, hắn thở dài, thần sắc có chút bi ai.



“Đúng vậy, trước kia ta nghĩ không thông, không theo dì phụ giúp, ta lại chỉ cần cùng Vương gia đọc sách, uống trà, Vương gia uống cái gì, ta liền uống cái đó; Vương gia ăn cái gì, ta cũng đi theo ăn, cái này thực không hợp thân phận ta, người trong phủ đối ta khách khách khí khí, tất cả đều là bởi vì......”



“Bởi vì Vương gia sủng ngài.” Toàn Nhi nói ra kết luận.



Tử Quân lộ ra thần sắc bi thương, ngay cả sự thật hoàn toàn là như thế này, nhưng là người khác nhất định đều cho rằng là như thế này đi.



“Toàn Nhi, ngươi còn muốn bồi ta ở trong này không? Hay ngươi muốn đến chỗ khác của Vương phủ làm việc.”



Toàn Nhi mặt lộ vẻ mong muốn, hắn quỳ trên mặt đất, hướng Tử Quân dập đầu nói: “Tử công tử, bởi vì ngài bảo Toàn Nhi thành thật, Toàn Nhi mới thành thật nói. Ta là cô nhi, nếu không vì chính mình tính toán, cũng không ai sẽ vì ta tính toán, ngài nếu cảm thấy được Toàn Nhi lúc trước hầu hạ ngài tốt, vậy phóng Toàn Nhi một con đường, đi theo một chủ tử không quyền vô thế, bị thất sủng, ta vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.”



“Ngươi không cần hầu hạ ta, Vương gia đối ta đã hết hy vọng, hắn sẽ không tiếp tục tới nơi này, ta cũng biết ngươi thân thế gian khổ, không thể cùng chịu khổ ở đây. Đi đi! Ta viết một phong thơ, ngươi giao cho tổng quản, xem tổng quản có thể hay không xếp ngươi việc khác.”



Toàn Nhi quả thực cấp tốc không khách khí dâng giấy bút, Tử Quân đề bút viết xuống, giao cho Toàn Nhi, Toàn Nhi mặt lộ vui mừng không che dấu được.



“Cám ơn Tử công tử thành toàn.”



Toàn Nhi lập tức cầm tín, vội vã ra khỏi tiểu viên, cách nhật hắn không đến nữa, đổi thành mỗi ngày đều có phó tì khác nhau đưa cơm lại đây.



Hắn bị mọi người xa lánh, ngay cả người hầu hạ bên cạnh cũng vội vã rời đi, để tránh dính uế khí, giống như Toàn Nhi đã nói, nếu hắn không có Vương gia ân sủng, hắn kia cũng bất quá chỉ là tiện nô thấp kém mà thôi.



Thật là nhân tình giống như trang giấy bạc!