Ái Vĩnh Bất Trì

Chương 4 :

Ngày đăng: 03:11 19/04/20


“Tử...... Tử công tử, ta...... Ta gọi là Hoàng Thổ, ta đến...... hầu hạ ngài.”



Thằng bé mặt rỗ, nói chuyện lắp bắp, quần áo bẩn như vừa từ trong đất bò ra, là tôi tớ hôm nay mang cơm tới. Nó dáng vẻ quê mùa chân chất, tuổi so với Toàn Nhi nhỏ hơn, thân hình so với hắn gầy yếu hơn nhiều lắm, khuôn mặt thiếu dinh dưỡng đen đúa, lúc hắn mang cơm vào phòng liền quỳ xuống.



“Không cần quỳ, đem đồ ăn đặt lên bàn là tốt rồi.”



Hoàng Thổ tay chân luống cuống, ngay cả lấy đồ ăn ra khỏi giỏ đều giống khẩn trương quá độ, cơm xúc ra rơi vãi, đũa chọc lung tung, đồ ăn cùng nước cũng đổ lênh láng khắp nơi, cuối cùng Tử Quân nhìn không được, còn chính mình động thủ, khiến Hoàng Thổ sợ tới mức quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.



“Tử công tử, nô tài thực ngu ngốc, thực xin lỗi, ta lần sau sẽ cố gắng hơn.”



“Đừng khẩn trương, từ từ sẽ được.”



Hắn ôn nhu nói vậy, Hoàng Thổ liền chảy nước mắt. “Tử công tử thật sự là người tốt, cũng không giống người khác khi dễ ta.”



Tử Quân mỉm cười đỡ hắn lên, Hoàng Thổ khẩu khí kích động, hắn khoa tay múa chân nói: “Tử công tử ngài thật đẹp, ngài tựa như mỹ nhân trong tranh vẽ, tất cả mọi người nói người thất sủng, Vương gia không cần ngài, cho nên cũng không nguyện ý tới hầu hạ người, mới kêu Hoàng Thổ tới, nhưng là hiện tại Hoàng Thổ cảm thấy nếu có thể hầu hạ ngài, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời Hoàng Thổ.”



Nụ cười bên môi Tử Quân đông lại, Hoàng Thổ lại dập đầu nói: “Thực xin lỗi, Tử công tử, Hoàng Thổ nói bậy. Vương gia không cách mấy ngày liền thay đổi người hầu hạ, cuối cùng sớm hay muộn sẽ trở lại với Tử công tử thôi.”



Tử Quân không có hỏi lại, theo những lời này, hắn đã biết được người trong Vương phủ đối đãi hắn như thế nào, mà chuyện Chương Tùng Kiều muốn tìm tân hoan khác là thật.



Nhưng thật ra đổi thành Hoàng Thổ ở bên người hắn hầu hạ, lâu ngày chút phát hiện Hoàng Thổ cũng không ngốc, chỉ là khi hắn mới vào trong Vương phủ bỡ ngỡ nên thái độ thường thập phần khẩn trương, cho nên không ngừng nói sai, làm hỏng, chọc người chán ghét, nên mới bị sai đến nơi mọi người cho là không hề có tiền đồ, tiểu viên trong Vương phủ.



Chỉ sau một tháng điều dưỡng thích đáng, lại được Tử Quân nói hắn không cần khẩn trương, từ từ làm cũng được, ngoại hình của hắn trở nên đẹp hơn hẳn, làm việc tay chân rất nhanh, so với Toàn Nhi không hề kém. Thậm chí sau khi hắn không còn bị khẩn trương trong hành động, Tử Quân liền phát hiện trí óc của hắn thật tốt, cũng không phải người vụng về.



So với Toàn Nhi, hắn đối Tử Quân lại toàn tâm toàn ý, hỏi hắn cái gì cũng trả lời, cũng không tránh nặng tìm nhẹ, làm cho Tử Quân rõ ràng tình trạng trong Vương phủ.



Chương Tùng Kiều gần đây trầm mê nữ sắc, thường xuyên qua đêm ở chỗ danh kỹ, bằng không liền mang ca kỹ về phủ ngoạn nhạc thâu đêm. Khiến cho ngay cả lão Vương gia xưa nay không về phủ, chỉ ở tại biệt quán cũng biết chuyện, phải hồi phủ khuyên giải Chương Tùng Kiều.



Chương Tùng Kiều sau khi cùng lão Vương gia cãi nhau, hành vi càng thêm phóng đãng, nghe nói ngay cả Hoàng Thượng cũng biết đến chuyện của Chương Tùng Kiều, còn đã bảo hắn tự hạn chế chút.



” Vương gia thân thể có khỏe không?”



Hoàng Thổ thành thật nói: “Tốt lắm, Hoàng Thượng nói Vương gia ngoạn kĩ hơi quá đáng, phạt hắn ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, nên gần đây Vương gia không hề triệu kĩ ngoạn nhạc. Nhưng chỉ ở trong nhà, Vương gia giống như thực phiền muộn, mấy ngày trước đây còn đem toàn bộ đồ trong phòng đập bỏ, nói đồ vật này nọ bên trong toàn bộ vứt đi, thiệt nhiều tôi tớ tranh nhau đi lấy thứ Vương gia không cần đó, ta thân phận thấp, lấy không đến cái gì quý trọng, nhưng Tử công tử, người xem vật này thật đáng yêu, ta nghĩ ngài nhất định chưa từng thấy qua, cho nên vội mang tới cho người xem.”



Đó là một con tiểu hổ rách tung toé, cũng không phải đồ thủ công tinh tế đặc biệt gì, chỉ là màu nó đỏ rực như lửa, lại còn dùng thuốc màu vẽ ra hoa văn da hổ, trông nhỏ nhắn đáng yêu. Vốn bởi vì Chương Tùng Kiều sinh năm hổ, nên khi hắn còn nhỏ đã khâu con hổ vải này cho y.



“Hắn ngay cả thứ này đều đã vứt?”



Yết hầu dâng lên một trận chua xót, hắn đưa ngón tay mềm nhẹ vuốt con tiểu hổ. Lúc xưa vì hắn không thạo nữ công, trong lúc làm con tiểu hổ này bị kim đâm nát đầu ngón tay. Khi hắn lấy nó ra tặng cho Chương Tùng Kiều, thì hốc mắt cũng ươn ướt nước mắt. Bởi vì hắn thấy quà mừng lễ trưởng thành của Chương Tùng Kiều rất nhiều, đầy cả phòng, lại đều là những món đồ quí giá vạn phần so với con phá hổ của hắn.



Hắn tự biết xấu hổ, vừa đem ra, lại lập tức thu về sau lưng, khóc ròng nói: “Ta không có quà gì để tặng, không có!”



Chương Tùng Kiều từ sau lưng hắn cướp lấy con tiểu hổ, lại lấy khăn tay lau khô nước mắt hắn, cười nói: “Tiểu hổ đáng yêu như vậy, ta cả đời này cũng chưa gặp qua, ngươi không tặng ta thì còn muốn tặng cho ai đây?”



“Thật sự? Thật sự đáng yêu ư? Ngươi thật sự thích?” Hắn do dự hỏi.




Hoàng Thổ vội vàng lại chạy đến phòng bếp, đại khái là bị mắng một trận, lúc trở về, hốc mắt hơi hơi rướm lệ, lắc đầu bẩm báo.



“Người ở trù phòng không tin Vương gia tại đây, nói ta nói dối, bọn họ còn đem gậy gộc đánh ta. Còn nói cho chúng ta ăn đồ ăn dư đã là thiên đại phúc khí, nếu lại nói xàm, tiếp theo sẽ không cho đồ ăn.”



Tử Quân trong lòng sầu muộn, có thể nào phải chính mình đi báo. Tối qua, Chương Tùng Kiều một thân lại đây đã là lúc đêm khuya, trừ bỏ tổng quản cùng Hoàng Thổ, căn bản là không người nào biết, cũng khó trách những người đó không tin, nghĩ là hắn ghét ăn cơm rau dưa, muốn lừa gạt ăn ngon.



“Ngươi đi tìm tổng quản, phải tổng quản cùng hạ nhân nói......” Trừ bỏ tổng quản, những người này đại khái cũng sẽ chẳng tin lời hắn, tự mình đi cũng chỉ uổng phí công phu.



“Tử Quân.” Chương Tùng Kiều tỉnh lại, đang gọi hắn.



“Ta có nghĩ tới, nhưng tổng quản còn chưa dậy.”



Hoàng Thổ gần đây càng ngày càng thông minh, Tử Quân còn không có bảo, hắn liền đã nghĩ đến, nhưng là tổng quản còn chưa có ra khỏi phòng quản sự.



“Tử Quân.” Chương Tùng Kiều dùng thanh âm mới vừa tỉnh ngủ lại kêu to, như là nhìn không thấy hắn thì trong lòng bất an.



“Ta đi chiếu cố Vương gia, ngươi lại đến gặp người của phòng bếp nói lần nữa xem.”



Tử Quân từ cửa vào thấy Chương Tùng Kiều đã muốn bán ngồi dậy. Tử Quân tới giúp đỡ hắn, hắn hạ khẩu khí nói ra nhu cầu sinh lý mà sau khi ngủ qua một đêm thì phát sinh. “Ta muốn đi tiểu.”



Tử Quân đỡ lấy hắn ngồi, rồi cầm bô ra. Chương Tùng Kiều hai tay đều bị trọng thương, muốn giải khố thằng nhưng ngón tay lại không nghe sai sử, đành phải một mặt tức giận lầu bầu, một mặt để Tử Quân thay hắn cởi bỏ khố thằng, ghé bô vào, cầm cái đó cho hắn đi tiểu, tiếng nước tích tích đạt đạt, xong việc lại giúp hắn buộc khố thằng.



“Thực đáng chết, tình huống này nếu ở thời điểm khác, nhất định tuyệt vời lắm.”



Tử Quân giận đỏ mặt, nghĩ cũng biết hắn nghĩ đến vấn đề không đứng đắn, “Ngươi đã thương nặng như vậy, vẫn còn sắc dục huân tâm, ngươi không biết xấu hổ?”



Chương Tùng Kiều không dám trêu hắn sinh khí, thầm nghĩ về quãng thời gian ngọt ngào đêm qua, vội vàng xoa dịu không khí: “Đừng nóng giận, Tử Quân, chúng ta ăn điểm tâm đi, ta đêm qua cái gì cũng chưa ăn, đói chết ta, chúng ta cùng nhau ăn.”



“Đồ ăn còn chưa có đến, ngươi đợi lát nữa đi.”



Tuy nhiên phòng Tử Quân không lớn, chỉ vừa nhấc đầu liền thấy bên kia có cái bàn bày đầy đồ ăn, Chương Tùng Kiều hiển nhiên tâm tình sung sướng, cười nói: “Không phải đã mang đến kia sao? Ngươi đỡ ta xuống giường, ta sáng nay đã có khí lực hơn.”



Tử Quân bất đắc dĩ đành phải đỡ hắn ra ngồi ở ghế, hắn quả thật so với đêm qua tốt hơn nhiều, nâng dậy không phải cố hết sức giống như hôm qua, Tử Quân đem đồ ăn gạt sang một bên, nhỏ giọng: “Đồ ăn của ngươi còn chưa tới, ta đã phái Hoàng Thổ đi phòng bếp thúc dục.”



Mới nói đến đó, Hoàng Thổ đã tiến vào, hắn cúi đầu, hai mắt long lanh nước nhẹ lắc đầu, thuyết minh những người ở phòng bếp đó không tin Hoàng Thổ, hắn đành phải tay không trở về.



Chương Tùng Kiều lấy bát qua, mặt trên là gạo trắng đã trương, không biết nấu từ bao giờ, lại thấy bàn kia đồ ăn ít ỏi, chỉ đủ cho kiến ăn. Mà thức ăn thì ôi thiu, e rằng ngay cả kiến cũng chê khiến mặt Chương Tùng Kiều biến sắc.



“Đây là đồ ăn ngày thường của ngươi sao?”



“Tùng Kiều......”



“Đây là đồ cho heo ăn, ta đã lệnh Vương phủ hằng ngày đều chi không ít ngân lượng để làm riêng đồ ăn cho ngươi, những người này thế nhưng thừa dịp ta không chú ý, dám đưa loại thức ăn cho heo này lên. Tổng quản đâu? Quản sự phòng bếp là ai? Lập tức kêu đến đây cho ta.”