Ái Vĩnh Bất Trì

Chương 6 :

Ngày đăng: 03:11 19/04/20


Chương Tùng Kiều hai mắt sáng rực nhìn hắn, hé môi đưa đầu lưỡi nhẹ liếm qua bờ môi đầy đặn của hắn, Tử Quân liền cả người hư nhuyễn. Từ nhỏ hắn đã nhất nhất nghe lời Chương Tùng Kiều, chỉ cần là lời của y, thậm chí bảo hắn là nhảy xuống vực thì Tử Quân cũng sẽ nghe theo mà nhảy xuống ngay.



“Nhanh lên, Tử Quân, ta dạy cho ngươi.”



Trong lúc hắn còn chưa kịp định thần, hạ khố đã bị cởi ra, Chương Tùng Kiều dẫn dắt hắn đem thân thể khoá trên mặt y, khiến hạ thân của hắn vừa vặn đặt ở chóp mũi Chương Tùng Kiều.



Chương Tùng Kiều hạ giọng “Thấp chút nữa.” Tử Quân liền hạ thấp thân thể không chút suy nghĩ.



Khi lưỡi của Chương Tùng Kiều mới chỉ lướt qua đỉnh bộ vị của hắn, cặp đùi trắng nõn của hắn đã không thể kiềm chế mà phát run, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Lúc y ngậm lấy bộ vị đang run rẩy của hắn, Tử Quân bị kích thích đến mức cả người hư nhuyễn, hai tay vô lực chỉ có thể buông thõng bên mặt Chương Tùng Kiều. Trong đời hắn tới giờ chưa bao giờ hưởng qua cảm giác tiêu hồn như vậy.



Lúc khoang miệng ấm nóng kia hoàn toàn bao bọc lấy bộ vị mẫn cảm non mềm của hắn, lại thêm đầu lưỡi Chương Tùng Kiều liên tục khiêu khích, hắn đã vô pháp kiềm chế rung động của bản thân. Tính khí đang được khéo léo ngậm mút không ngừng rỉ ra mật dịch, thân thể hắn đong đưa đầy phóng đãng dưới khoái cảm quá lớn, dù đã cố lấy tay che miệng nhưng thanh âm rên rỉ sung sướng cứ không ngừng thoát ra.



“Cởi áo ra đi Tử Quân, hạ người xuống đây, ta muốn nhìn đầu nhũ xinh đẹp của ngươi.”



Tuy biết không nên nghe theo lời này nhưng Tử Quân vẫn khai mở vạt áo, từ từ hạ thắt lưng hư nhuyễn vô lực xuống. Nhũ tiêm lập tức bị Chương Tùng Kiều liếm lộng đến mức cứng lên như một viên hồng ngọc nhỏ. Sau khi đã để môi lưỡi đùa bỡn thoả thuê, Chương Tùng Kiều khẽ dùng răng nghiến lên viên nhỏ xinh đẹp đó khiến Tử Quân thụ hưởng một trận khoái cảm tê dại đến mức hạ thân lại rung động tiết ra tinh thuỷ.



“Đem tay ngươi hướng lên trên xoa bóp, tưởng tượng như tay ta đang vuốt ve nhũ tiêm xinh xắn đó.”



“Không, không...... đừng......” Hắn dùng thanh âm yếu đuối cự tuyệt.



“Bính nó, tưởng tượng đó là ngón tay của ta.”



Chương Tùng Kiều dùng ngữ khí cường thế ra lệnh, làm cho ngón tay trắng nõn của hắn tựa như bị thôi miên tự đưa lên ve vuốt nhũ tiêm chính mình. Mà hắn cũng không nhận thức ra đó là tay của mình, lại nghĩ mình thực đang được bàn tay nóng hổi của Chương Tùng Kiều ve vuốt. Tưởng tượng như vậy khiến mỗi lần Tử Quân tự xoa nắn thì một trận run rẩy lập tức lan khắp thân thể, khoái cảm kịch liệt lủi xuống tận hạ thân làm nó càng thêm đứng thẳng.



Chương Tùng Kiều trước cảnh xuân này khó có thể nhịn nổi, liền động tay sờ soạng cái mông tuyết trắng của hắn. Một bên y dùng miệng vỗ về hạ thân Tử Quân, khiến hắn lần hai cảm giác như đang ở thiên đường, bên kia tay y đã lần mò tách cánh mông trắng noãn ra, ngón tay một đường trượt vào, kích thích ở nơi tư mật của Tử Quân.



“Tử Quân, chính là dùng nơi này, ngươi về sau sẽ dùng địa phương này dung nạp nhiệt tình của ta. Ngươi xem nơi này cũng đã ẩm ướt dính dính, nó đang rất muốn ta đúng không?”



“Đừng...... Đừng như vậy.” Tử Quân dùng thanh âm mềm mại đáng yêu cầu xin một cách yếu ớt, nghe thật không giống như là muốn hắn dừng tay, mà như là cầu hắn tiếp tục.



Khi ngón tay thô ngạnh chui vào khe hở, Tử Quân ngửa đầu phun ra tiếng rên rỉ yêu kiều, địa phương đang hàm chứa ngón tay Chương Tùng Kiều kịch liệt co rút lại. Chương Tùng Kiều đem ngón tay đẩy vào càng sâu, chậm rãi nhẹ nhàng nhu lộng bên trong mật động mềm mại, mãi tới khi chạm được vào điểm tối mẫn cảm trong địa phương đó mới thôi.



“Nha a! Không cần, không cần......”



Thật quá sức tưởng tượng của Tử Quân!



Khi nơi tư mật đó bị đụng chạm lập tức khiến cả người trở nên mềm yếu, khoái cảm cuồn cuộn dâng trào khiến hạ thân hắn càng thêm bạo trướng. Hô hấp dần trở nên hỗn loạn, dồn dập mà mỗi lần Chương Tùng Kiều bính địa phương kia sẽ khiến hắn yêu kiều thở dốc, thanh âm đầy run rẩy kiều mị.



Nghe được kiều âm Tử Quân thở dốc phát run, cũng làm cho âm từ cổ họng Chương Tùng Kiều phát ra thêm thô suyễn, “Chính là nơi này sao? Tử Quân? Thoải mái không? Có phải hay không thập phần thoải mái?”



Không chỉ là thập phần, quả thực là vạn phần! Hắn hai tay bắt được bả vai Chương Tùng Kiều, khóc cầu nói: “Không cần, Tùng Kiều, không cần tái lộng......”



Thần thái cầu xin của Tử Quân thật là xinh đẹp mị nhân, e là Liễu Hạ Huệ cũng vô pháp không động tâm, động tình. Đương nhiên khiến Chương Tùng Kiều hai mắt đỏ đậm, ngón tay lập tức nhu lộng càng mạnh mẽ, thâm nhập sâu đến mức Tử Quân cả người phát run, ngâm kêu liên tục, mật thịt bên trong lại không chút xấu hổ nhiệt tình nuốt lấy ngón tay Chương Tùng Kiều, tham lam hấp thụ duyện nhập điên cuồng của y, một chút cũng không muốn nhả ra.



Hiện mới chỉ là nhu lộng phía sau mà thôi đã khiến cho hắn phía trước không ngừng run rẩy chảy ra mật thủy. Tử Quân cong người ưỡn lưng về phía trước muốn tránh né âu yếm của Chương Tùng Kiều, lại vô tình khiến cho tinh mật đang tiết ra từng giọt từng giọt tích lại trên quần áo của Chương Tùng Kiều, phản ánh chuyện hắn đang thụ hưởng có bao nhiêu sung sướng.



“Tùng Kiều, không cần, đi ra...... Đừng giảo nữa, ta chịu không nổi.”



Hắn khóc lên cầu xin, rốt cục có thể hiểu được vì sao đêm đó nàng kia phải thanh thanh kêu xin buông tha. Hắn giờ phía trước trướng đắc thật khó nhịn, phía sau lại bị nhu lộng đến thần hồn câu túy, thật không ngờ tại địa phương đó cũng có thể cảm nhận được sung sướng cường đại như vậy.


“Chỉ có như vậy thôi sao? Lão Vương gia.”



Tử Quân thất vọng ra mặt, không thể tưởng được lão Vương gia lại đối với mẹ đẻ hắn không có ấn tượng gì, nhưng lão là người quyền cao chức trọng, đến giờ không nhớ những chuyện này có lẽ cũng là tự nhiên thôi.



Chương Thạch gật đầu thật miệng nói tiếp, đối lão mà nói, ngoại trừ dì Tử Quân ra, lão đối với gương mặt các ca kỹ khác đều là mơ mơ hồ hồ.



“Người trong phủ nhiều lắm, hơn nữa khi đó ta thích náo nhiệt, cho nên trong phủ chẳng những khách nhiều mà ca kỹ cũng nhiều, ta nhớ không rõ hết được.”



Tử Quân suy đi nghĩ lại, trước kia với thân phận hắn không thể tìm lão Vương gia chất vấn, cũng không có thời cơ tốt để hỏi, hiện tại thật vất vả lão Vương gia mới đứng ở đây, lúc này không hỏi, còn đợi khi nào.



“Lão Vương gia, Tử Quân không phải cầu danh, cũng không phải cầu lợi, nhưng là van cầu ngài nói cho ta biết, thực trong lòng ngài thừa nhận chuyện này sao?”



Trầm mặc một lúc, Chương Thạch đối hắn rưng rưng gật đầu nói: “Hảo hài tử, nếu là năm xưa muốn ta thừa nhận chuyện này, cho dù lấy đao uy hiếp ta, ta cũng sẽ không thừa nhận. Nhưng một năm này sau khi dì ngươi mất, ta càng ngày càng hay nhớ tới chuyện năm đó, trong lòng thường thường hối hận vạn phần mình sao tính khí quá dữ dằn.”



Lão lộ ra áy náy khôn cùng từ đáy lòng. “Tử Quân, ta nếu có thể tại lúc dì ngươi còn sống, đối với ngươi và dì tốt hơn một chút, đừng khiến dì ngươi cả đời làm lụng vất vả thì nàng sẽ không mất sớm như vậy. Mỗi lần nghĩ những gì ta thiếu nàng đời này vĩnh viễn cũng không thể trả được nữa, ta liền phi thường khổ sở.”



Tiếng lão nghẹn ngào như tắc trong cổ họng: “Ta rõ ràng biết tính dì ngươi trời sanh kiên nghị, quật cường, nàng dù đã bệnh nặng, vẫn không báo cho ta một câu. Ta nếu biết nàng bị bệnh, dù bảo ta trả thiên kim vạn lượng để chữa trị cho nàng, ta cũng tuyệt không ngần ngại. Tử Quân, dì ngươi nàng......” Biểu tình của Chương Thạch nửa như giận dữ, nửa lại ăn năn. “Nàng luôn kiên quyết lặng lẽ làm chuyện của mình, ta đối đức tính này của nàng vừa kính vừa hận, nàng vì cái gì không nói cho ta biết nàng bệnh, chẳng lẽ nàng nghĩ cho dù nàng bệnh, ta cũng sẽ không đoái hoài đến nàng sao? Nàng là chết uổng, chỉ nghĩ đến nàng vì một bệnh nhẹ như vậy đã qua đời, ta liền hận đến chủy tâm đốn phế...... (nát gan nát ruột, nát lòng nát dạ)“



Tử Quân liền khóc, dì đúng là không phải mắc bệnh nặng gì, chỉ là lâu dài làm lụng vất vả, thể chất suy yếu lại không được điều dưỡng, một lần nhiễm phong hàn, đã chống đỡ không được mà qua đời.



Hắn khi bắt đầu hiểu sự, cũng muốn chia sẻ gánh nặng công việc với dì, nhưng là dì không muốn hắn làm, hơn nữa lại rất kiên quyết, hắn đối tính cứng rắn của dì không có biện pháp chống lại. Nếu nàng không hao hết thể lực vì làm lụng vất vả, dì biết đâu có thể sống thọ hơn nhiều.



“Cám ơn lão Vương gia đã nói như vậy, có câu này của ngài, Tử Quân cùng dì từ nay về sau tuyệt không nuối tiếc.”



Chương Thạch nói khẽ bảo hắn phải tự chăm sóc mình thật tốt rồi mới xoay người một mình rời đi, bóng lưng lẻ loi của lão thoạt nhìn trông thật thê lương.



Tử Quân nhịn không được nước mắt nhìn bóng dáng lão, khi xưa lúc hắn hâm mộ người khác đều có phụ thân, chạy về hỏi dì, sắc mặt dì luôn phi thường xanh mét, nói cho hắn, phụ thân hắn là người hắn không thể vọng tưởng trèo cao với tới.



Mãi cho đến trước khi chết, dì mới nắm tay hắn nói: “Mẹ ngươi khi còn sống luôn phục sức vô cùng xinh đẹp đi gặp tình nhân, nàng nói tình nhân của nàng là người có quyền thế, chỉ cần hắn nói một câu, nàng lập tức có thể thoát khỏi kiếp sống nghèo khó, nên nàng dùng hết tâm cơ, mong người nọ thu nàng làm thiếp. Sanh ra ngươi, chỉ sợ cũng là muốn có công cụ để trèo cao nhưng nàng lại không ngờ đến chính mình khó sanh mà mất. Ta giờ nói cho ngươi, phụ thân có quyền thế của ngươi, chính là vương phủ Vương gia Chương Thạch, nhưng chúng ta thân phận hèn mọn, không cần cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong lão Vương gia trong lòng chịu thừa nhận là tốt rồi.”



Vài câu di ngôn này, làm vỡ nát trái tim đang yêu Chương Tùng Kiều của Tử Quân, hắn cùng với Chương Tùng Kiều là dị mẫu huynh đệ, trách không được dì hắn luôn luôn trọng thứ bậc tôn ti cao thấp, lại không chịu làm cho hắn làm người hầu của Chương Tùng Kiều, cũng hiểu ra dì cho phép hắn sớm tối ở bên Chương Tùng Kiều cũng không có gì lạ.



Cho dù hắn được theo Chương Tùng Kiều cùng ăn, cùng uống, dì đều không nói gì, chỉ có nếu ban tặng cho hắn này nọ, dì hắn mới bảo rằng, hắn không phải hạ nhân, không thể nhận ban thưởng, khiến hắn phải đem trả lại.



Hắn không thể yêu Chương Tùng Kiều, cho dù hắn đối Chương Tùng Kiều có bao nhiêu lửa tình, bao nhiêu dục vọng nóng bỏng, nhưng hắn cũng không thể khiến Chương Tùng Kiều phạm đại tội loạn luân, tiếng xấu muôn đời.



Cho dù chính mình phải chịu đau khổ như thiên đao vạn quả, đem thân hiến cho người mình không thương, hắn cũng muốn làm cho Chương Tùng Kiều đối hắn chết tâm đoạn tình. Thật không ngờ Chương Tùng Kiều vì hắn, lại mưu hại Mạc Võ Thực trấn thủ biên cương, suốt một năm này đem hắn nhốt trong tiểu viên, ngày đêm canh giữ.



Mà chính mình mới mấy ngày trước, trong phút ý loạn tình mê, suýt nữa đã cùng Chương Tùng Kiều phát sinh quan hệ, sự tình đã trở nên càng ngày càng khó khống chế, hắn đã khó có thể kiềm chế rung động trong tim, tình yêu của hắn đối với Chương Tùng Kiều đã sắp không che giấu được nữa.



Hôm nay nghe được lời khẳng định của Chương Thạch, phần yếu đuối trong tâm hắn liền chìm xuống vô tung, dần dần trở nên cứng rắn và lạnh lùng.



Hắn không có con đường nào khác, chỉ có thể làm chuyện như đã từng làm, dù cho sau đó Chương Tùng Kiều sẽ hận hắn, oán hắn, không đoái hoài tới hắn, thậm chí đuổi hắn ra khỏi Vương phủ, đó mới thật sự là điều tốt cho cả hai.



Chỉ mới nghĩ Chương Tùng Kiều không còn nhìn tới hắn nữa, hắn liền cảm thấy phiền muộn không thôi, mà hắn cũng không được thấy Chương Tùng Kiều, tim hắn lại không ngừng day dứt.



Hắn chậm rãi tiêu sái trở về, nước mắt không theo ý muốn rớt xuống. Ngày mai đến, hắn sẽ lại khiến Chương Tùng Kiều giận dữ quát tháo, khiến y khinh thường đến không muốn nhìn thấy hắn, tất cả những việc này để mai hãy làm đi.



Ít nhất hắn cùng Chương Tùng Kiều còn có hôm nay.