Ái Vĩnh Bất Trì

Chương 7 :

Ngày đăng: 03:11 19/04/20


“Ta nói không chịu chính là không chịu, toàn Vương phủ này chỗ nào ta cũng có thể đến, vì cái gì chỉ độc mỗi nơi này không chịu tiếp đãi ta?”



Chương Tùng Kiều rống lên với thanh âm như muốn xuyên thủng nóc nhà, chỉ vì Tử Quân nói với hắn, nếu vết thương của hắn đã khá lên rồi, thì cũng đừng tiếp tục ở lại nơi này dưỡng thương nữa, có thể quay về Vương phủ, để các thị tì thông minh lanh lợi hầu hạ hắn dưỡng thương.



Còn chưa nói hết câu, sắc mặt Chương Tùng Kiều đã tái mét, đợi nói xong rồi, Chương Tùng Kiều đã tức đến bùng nổ. Giờ thương thế trên tay phải hắn đã lành đi nhiều, đã có thể hoạt động thoải mái, hắn liền nắm tay Tử Quân, tỏ ý không tin Tử Quân thực muốn nói ra những lời như vừa rồi.



“Tử Quân, ngươi vì cái gì phải đuổi ta đi? Lúc trước chúng ta không phải đã lưỡng tình tương duyệt, nếu không vì miệng vết thương chảy máu, ngươi sớm đã cùng ta ân ái một đêm.”



Tử Quân gỡ tay hắn ra. “Tùng Kiều, chúng ta từ nhỏ sớm tối ở chung, ta đối với ngươi tình cảm tôn kính giống như đối với huynh trưởng, đêm hôm đó ngươi không chịu uống thuốc, sốt cao rồi mê sảng, không biết ngươi mộng thấy những gì nhưng ta hoàn toàn không hiểu những điều ngươi đang nói.”



Hắn thế nhưng lại đem chuyện đêm hôm đó nói thành toàn là Chương Tùng Kiều nằm mộng mà thấy, hại Chương Tùng Kiều tức đến ứa máu.



“Ngươi vì cái gì phải nói như vậy? Tử Quân, vì cái gì? Một đêm kia ngươi khóa ở trên người ta, kiều diễm động lòng người mà rên rỉ. Ngươi khi trước sau đều được vuốt ve vỗ về, biểu tình đột nhiên mê loạn, bên trong liền ẩm ướt bao quanh ngón tay của ta, phía trước lại ở trong miệng ta run rẩy, ngươi dám nói ngươi không nhớ rõ sao?”



Tử Quân diện vô biểu tình nói: “Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng lại nói được hạ lưu ghê tởm như vậy, cho dù ta có phải hiến thân, cũng muốn hiến cho tướng quân Mạc Võ Thực.”



Rốt cuộc không chịu nổi kiểu nói chuyện với ngữ khí bình thản này của hắn, Chương Tùng Kiều liền lao đến phía trước, giận dữ hét: “Ngươi đêm hôm đó còn dùng tay giúp ta, ngươi nếu đã quên, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại toàn bộ.”



Hoàng Thổ vốn đứng ở xa, không biết bọn họ đang nói những chuyện gì, nhưng vốn không khí đang tốt đẹp, sau khi Tử công tử nói mấy câu, đột nhiên thay đổi, mà Chương Tùng Kiều bỗng vô duyên vô cớ tức giận hướng hắn mắng: “Ngươi mau cút ra ngoài!”



Y thô lỗ lôi tay Tử Quân, đem quẳng lên giường. Hoàng Thổ chưa từng thấy qua Vương gia cuồng bạo như vậy, khiến hắn sợ tới mức nước mắt liền nhanh ứa ra. Tử Quân sức yếu, bị y tha lên giường, chỉ có thể tìm mọi cách giãy dụa nhưng điều đó chỉ càng làm khơi dậy thú tính của Chương Tùng Kiều.



“Nơi này lần trước tiết ra thật nhiều dịch đi, nhiều đến ướt đẫm cả phía sau, ngươi nói xem ta như huynh trưởng, ngươi đối với huynh trưởng sẽ có loại phản ứng này sao?”



Thấy y định cưỡng chế xả quần hắn ra, Tử Quân cố đá chân để giãy thoát. Nhằm làm cho Chương Tùng Kiều buông tay, hắn tâm ngoan cố ý đá vào bên tay trái còn chưa lành của Chương Tùng Kiều. Máu từ tay trái của y chảy ra khiến Tử Quân lòng đau như cắt nhưng Chương Tùng Kiều ngoại trừ kêu một tiếng đau đớn thì động tác không hề ngừng lại mà càng thêm phần cuồng bạo.



Y dùng bàn tay to lớn nắm lấy nam căn non nớt trước mắt dùng sức xoa nắn khiến Tử Quân tóc tai tán loạn không ngừng thở dốc. Y còn cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn mà lạnh lùng nói: “Cùng một đêm kia tư vị bất đồng đi, một đêm kia ta hành động không tiện, chỉ dùng miệng thôi mà ngươi cũng đã thần hồn điên đảo, hôm nay ngươi nhất định là bị nhu lộng đến toàn thân tê liệt đi?”



“Buông, thả ta ra, Tùng Kiều, thả ta ra!”



“Ngươi giết ta, ta mới có thể buông ra.”



Chương Tùng Kiều lại càng trở nên cuồng dại hơn, ngón tay trái của y đã bắt đầu hướng mặt sau mò tới. Tử Quân khóc kêu hắn ngừng tay, ngón tay Chương Tùng Kiều liền thô bạo đâm vào khiến đau đớn lập tức khuếch tán trong thịt huyệt. Chỉ một lúc, Chương Tùng Kiều đã dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của Tử Quân.




“Hai người các ngươi đều câm mồm!” Hoàng Thượng nói: “Vì một mỹ nhân, hai triều thần nháo thành như vậy, truyền ra ngoài chẳng phải là làm trò cười cho mọi người.”



Mạc Võ Thực bẩm báo nói: “Hoàng Thượng, cùng mỹ nhân gì đó thực không liên quan, ta mặc dù tự phụ phong lưu, nhưng người trong Chương Vương phủ, ta một người cũng không có động qua, trời đất có thể làm chứng.”



Chương Tùng Kiều cười lạnh nói: “Hoàng Thượng, nữ nhân như quần áo, những lời đồn thổi hoa ngôn xảo ngữ kia chỉ cần nghe qua chứ không cần để vào lòng. Ta cũng là người tính thẳng thắn, vô tư, nếu chuyện mỹ nhân kia là thật, là Mạc Võ Thực tướng quân nhìn trúng, ta ngày mai liền sai người đưa hắn đến quý phủ, mắt không thấy, tâm không phiền, cũng không tạo huyên náo ầm ĩ khó nghe.”



Mạc Võ Thực lắp bắp kinh hãi, y đối Tử Quân chấp nhất như thế, chỉ vì một buổi nói chuyện kia của Tử Quân với hắn, liền sử kế đem hắn dời kinh thành, như thế nào có thể đem Tử Quân đưa tới, nhất định là ở trước mặt hoàng thượng nói cho qua thôi.



“Ngươi nguyện ý đem Tử Quân đưa ta, đây là chuyện khó tin nhất mà ta từng nghe qua đó......”



“Hoàng Thượng, ta ngày mai sẽ đưa người đi, xử lý như vậy là được rồi chứ.” Không cho hắn có cơ hội nói xong, Chương Tùng Kiều lại hướng Hoàng thượng nói rõ ràng, ngược lại làm cho Mạc Võ Thực nói không ra lời.



Hoàng Thượng tán thưởng gật đầu, “Hảo, Tùng Kiều, mỹ nhân này khiến cho hai ngươi chấp nhất như thế, nay ngươi lại dứt khoát buông tay, quả là nam tử hán đại trượng phu, ngươi muốn cái gì, trẫm đều sẽ ban thưởng.”



“Hoàng Thượng ban cho ta mấy mỹ nhân ngoạn ngoạn đi, ta bị thương, đã nhàn đến phát chán rồi.” Hắn nói ra phần thưởng hoàn toàn không đứng đắn.



Hoàng Thượng cũng biết chuyện y phong lưu lúc trước, nhưng theo hắn thấy, Chương Tùng Kiều phong lưu cũng không phải vấn đề, nam nhân sau khi thành thân, tự nhiên sẽ ổn trọng hơn, hiện tại thừa dịp tuổi trẻ, hảo ngoạn cũng là việc nên làm, lại thấy y vì hắn thương thành như vậy, chỉ là mấy mỹ nhân mà thôi, có đáng gì.



“Ta sẽ tìm mấy mỹ nhân làm bạn cho ngươi chơi đùa, nhưng Tùng Kiều ngươi tuổi tác cũng không còn nhỏ, ta đang suy nghĩ trong hoàng tộc có công chúa nào thích hợp với ngươi không.”



Nghe ra thật giống muốn tứ hôn cho y, có thể thấy được Chương Tùng Kiều được Hoàng Thượng sủng ái thế nào, khiến Mạc Võ Thực cấm khẩu, hắn dù có tức giận thế nào, cũng không thể tại trước mặt Hoàng Thượng đắc tội người tâm phúc của hắn là Chương Tùng Kiều.



Chương Tùng Kiều chỉ vào Mạc Võ Thực cười ha ha, “Mạc tướng quân sợ rồi. Hắn thấy ta là tâm phúc của Hoàng Thượng, liền không dám nói tiếp nữa. Hoàng Thượng, người trên thế gian thật tráo trở, thật là đáng buồn, đáng hận. Hắn vài ngày trước có thể nói yêu ngươi, sau mấy ngày thì sống chết nói yêu thương người khác......”



“Ngươi như thế nào sau khi bị thương, liền nói chuyện điên điên khùng khùng như vậy, Tùng Kiều.” Hoàng Thượng không có ý trách tội, chỉ ngạc nhiên nhìn Chương Tùng Kiều.



Chương Tùng Kiều cười nhạo nói: “Hoàng Thượng, ta hôm nay mới xác thực biết được, những lời thủ thỉ của tình nhân bên gối, đều là những lời giết người không dao đó.”



Hoàng Thượng cười ha hả, nghĩ đến hắn đang nói đùa, Mạc Võ Thực lại ở một bên kinh dị nhìn xem. Chương Tùng Kiều của một năm trước sẽ không nói những lời như vậy, thần thái cũng không phải lông bông vô độ như thế. Ngày hôm nay, mỗi câu hắn nói, nếu là Hoàng Thượng tâm tình không tốt, đều đủ để chém đầu của hắn, chỉ là hôm nay Hoàng Thượng tâm tình vui vẻ mà thôi.



Hắn đã thay đổi, đến mức làm cho Mạc Võ Thực cơ hồ nhận không ra, người trước mắt hiện giờ không phải Chương Tùng Kiều mà hắn từng quen biết.