All In Love
Chương 10 : Cô gái tên Lan Lan
Ngày đăng: 15:53 19/04/20
Lan Lan kể lại truyền thuyết về dòng họ nhà nó: “Cha tao được nhận nuôi năm bảy, tám tuổi gì đấy, ông bà nội là quan to có tiếng thời bấy giờ,
chậc, kỹ thuật đầu thai rõ gà may mà còn vớt vát được một chiêu như
vậy.”
“Sau khi nhận nuôi, bà nội quyết tâm uốn cây từ thuở còn non, nhưng tiếc
thay cha tao không sinh ra để học, ‘ninh’ mấy năm chẳng ra cơm ra cháo
gì nên ông bà đành thôi, quản lý buôn bán thì cần gì lắm chữ. Nhưng
trước khi thừa kế gia sản ông bà vẫn muốn cha tao ra ngoài rèn luyện,
học hỏi, thời nào người muốn vươn cao không phải ‘nằm gai nếm mật’? Thế
là ông ấy hí hửng đi khắp nơi kiếm sống!”
“Hết nuôi lợn, nuôi ngọc trai thì hợp tác mở trang trại nuôi gà, mẹ kiếp,
toàn bắt đầu bằng nghề nuôi! Thực ra cũng gọi là có tí thành tựu đấy
chứ, nhưng trong mắt ông bà nội thì chẳng bằng cái móng chân! Cuối cùng
bị mắng: Không nuôi niếc gì nữa, về nhà! Con dâu cũng chuẩn bị xong hết
cho mày rồi!”
“Cha tao nghe xong hốt cả hoảng, con dâu á?! Đời nào rồi còn cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy! Không được, phải đứng lên đấu tranh! Bằng mọi giá phải
đấu tranh! Nhất là khi nó còn liên quan đến chuyện phòng the đời sau bật đèn hay tắt đèn nữa! Thế nên cha tao vội vàng cong đuôi chạy về! Nhưng
vừa nhìn thấy vợ-tương-lai một cái, ông bỗng biến thành con trai hiếu
thảo quay lại bẩm ông nội, con theo ý cha!”
“Sau đó có chị tao, rồi có tao.”
“Bé ném nhau với chị, lớn ném nhau với cha, thời cấp 2, tao xưng là Hitler, ngày ngày dãi nắng dầm mưa với các anh em, sáng đi học, gửi nhờ con dao cắt dưa hấu trong quầy bán quà vặt, chiều về qua lấy dao đi chém nhau
mà không hề bỏ bê sự nghiệp học hành! Mới hài hoà làm sao! Cuối cùng bị
cha tao phát hiện, chửi cho lên hình! Còn đập cả TV vào tao nữa, khi ấy
ngỡ phận cha con đến đây chấm dứt, cho đến ngày tao ném lại máy tính mới thấy, đúng là tao thừa duyên làm con gái ông.”
“Lên đại học, tình cha con bỗng thân thiết lạ, tao đòi gì ông già cũng cho,
thậm chí còn cho thêm ấy, ôi tại chị tao chống lầy cả, có ai thừa kế
gia sản đâu, sốt ruột cũng phải! Mẹ kiếp, chị tao chạy cũng nhanh kinh,
gả cho đại gia, sinh hai đứa con, sống cuộc đời trong mơ với ăn
chơi-nhậu nhẹt-bài bạc của tao! Chỉ khổ đứa em này, tốt nghiệp xong cái
là mệt sống mệt chết quản lí một đống thứ, mỗi năm còn phải tự xuống
xưởng trải nghiệm cuộc sống gian khổ một lần!!”
“Đông năm ngoái, Cuồng rủ tao đi Nhật tắm bồn, lúc ấy tao đang khiêng cmn đồ
trong xưởng, mồ hôi như xông hơi, còn tắm tiếc bồn biếc cái gì! Giờ mỗi
tháng tao kiếm được mười vạn, một mình tao, không phải cả công ty đâu,
nghe oách chưa!! Nhưng vấn đề là một tháng tao tiêu chưa hết một nghìn!
Lết được cái xác về đến nhà là lăn quay ra như chó, đói quá thì gặm tạm
miếng bánh mì khô rồi tiếp tục nằm ngay đơ, sáng hôm sau, một vòng tuần
hoàn mới của bi kịch lại bắt đầu!”
“Chúng mày xem! Sống thế thà tao đi tu luôn cho xong!!”
Trưởng phòng: Có ai thấy nghe giống như một câu chuyện dài đầy máu và nước mắt kết hợp khoe khoang trá hình không?
Lan Lan: Khoe cái đầu mày! Giỏi mày đổi chỗ cho tao xem!
Trưởng phòng: Ôi, áp lực ở ngân hàng tao cũng lớn lắm, mày thấy đấy, lúc nào
tao cũng chèo kéo mày đi gửi tiền ngân hàng còn gì, ha ha ha ha ha!
Lớp trưởng là một chàng trai cao gầy... nhìn nho nhã điềm đạm nhưng rất sôi nổi.
Cậu ấy thích Lan Lan có điều không dám tỏ tình, hay nói vòng nói vèo với
tôi, nhưng chúng tôi thường ‘ông nói gà, bà nói vịt’ lạc chủ đề... thế
nên lớp trưởng niềm nở với tôi được non nửa năm thì nước mắt giàn dụa đi ôm chân trưởng phòng, trưởng phòng công khai: “Fuck, mày thích Lan lan
thì thà thích bà đây còn hơn!”
Sau đó, nghe đâu lớp trưởng tìm Cuồng, khi ấy tình yêu củA Cuồng Nhân đã
dành trọn vẹn cho nhạc đồng quê Mỹ, manga Nhật, truyện H Trung và bí kíp phẫu thuật Hàn Quốc nên bạn lớp trưởng đành tay không ra về!
Còn về sau thế nào thì tôi không rõ lắm. Chắc là chưa yêu nhau, vì Lan Lan vẫn đi ăn cơm cùng tôi như thường.
Mấy lần “vô tình gặp” bạn lớp trưởng trên đường, cậu ta bắt đầu vẫy gọi
nhiệt tình từ khoảng cách 50m, tất nhiên chỉ chăm chăm vẫy Lan Lan.
Nhưng đáng tiếc, Lan Lan đi đường thích cúi đầu cho nên đến tận khi cơ
mặt lớp trưởng cứng ngắc vẫn chưa nhận lại phản hồi, tôi không nỡ thấy
vậy đành cười trừ với cậu ta.
Sau khi tốt nghiệp, có bận lớp trưởng âm thầm hỏi tôi trên QQ: “Trang Lan
Lan dạo này thế nào? Có khoẻ không? Chắc có người yêu rồi nhỉ?”
Tôi nghiêm túc: “Thực ra nếu cậu muốn làm quen chân thành, nên nói thẳng ra với nó thì hơn. Lan Lan là người thẳng thắn, không thích lòng vòng,
quanh co. Tớ sẽ không đi nói với Lan Lan cậu yêu thương sâu đậm thế nào
chỉ vì cậu có-thể-còn-thích nó. Sao tớ biết được suy nghĩ của Lan Lan
chứ? Muốn biết nó thích hay không, cậu nên tự đi hỏi, tự nhận câu trả
lời. Tớ chỉ nói được một câu là, giờ Lan Lan vẫn còn độc thân.” Tôi nói
rất vô tình nhưng tình cảm là chuyện của hai người, dù có bao nhiêu bạn
bè vào trêu đùa ghép mối thì không hợp vẫn là không hợp, có khi còn làm
người ta khó xử.
Chỉ mong nếu đã có tình, sớm sẽ về bên nhau.
#71
Mấy nay trong đầu toàn là chuyện của Lan Lan, tôi hỏi Vi Vũ: “Đàn ông bọn anh toàn thích nói vòng vo lắt léo à?”
“Không hẳn.” Vi Vũ cười dê, “Anh thích trực tiếp.”
Tôi kí đầu anh: “Trước kia anh theo đuổi em mà chẳng mập mà mập mờ?”
Vi Vũ trợn mắt: “Mập mờ cái gì? Anh thể hiện rõ ràng như thế, cố gắng như
thế... Hồi cùng lớp, lần nào đi qua chỗ em, anh cũng va vào em một cái
còn gì? Khi khác lớp, thỉnh thoảng đưa giấy tờ bao giờ anh chẳng đưa cho em? Giây nào, phút nào không rõ ràng? Em nói đi, nói đi!” Vi Vũ bắt đầu ôm ngực làm bộ đau xé tim gan, mãi thấy tôi không để ý mới vùi đầu
trong chăn nhấm nhẳng: “Anh tự tử đây!”
“...” Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Cứ mấy ngày Lan Lan lại gọi điện cho tôi một lần, có lần nhắc tới lớp trưởng. Tôi hỏi thế nào? Nó trả lời: “Trời Nam đất Bắc, môn không đăng hộ không đối, dù có lòng cũng chẳng có sức.”
Khi Lan Lan nói đến “môn không đăng hộ không đối, nó hơi khó chịu, rằng,
có cha nó ở đây, chuyện như vậy đừng có mà mơ! “Tao biết từ lâu rồi,
nhưng những chuyện vốn không đùa được thì từ đầu đừng có dính vào.”